Chương 24: Cô không bao giờ cho mình cơ hội để tiếc nuối và hối hận

Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh buốt giá, trong phòng, ấm áp như mùa xuân.

Lương Chiêu Nguyệt cao gần một mét bảy, cũng không phải là thấp, nhưng trước mặt Châu Vân Xuyên cao gần một mét chín, vẫn thấp hơn một đoạn. Sau khi nhận lấy cà vạt từ tay anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút không biết phải làm sao.

Châu Vân Xuyên như nhìn thấu được nỗi băn khoăn của cô, anh dựa vào chiếc tủ sát tường, người hơi cúi xuống, nghiêng về phía trước. Cùng với động tác này của anh, trong nhất thời khoảng cách giữa hai người gần như ngang tầm mắt.

Lương Chiêu Nguyệt không cần tốn sức cũng có thể giúp anh thắt cà vạt.

Điều này phần nào đã làm dịu đi sự căng thẳng của cô.

Cô đưa hai tay lên, cầm cà vạt vòng qua cổ anh.

Có lẽ vì hai người đứng quá gần, hơi thở của nhau nghe rõ mồn một, mùi hương thanh mát trên người anh cứ từng chút từng chút một ập về phía cô, nhắc nhở cô về sự tồn tại mãnh liệt của người đàn ông này, khiến cô hoàn toàn không thể tập trung thắt cà vạt cho anh được.

Tay cô run lên dữ dội, thắt nút đến ba lần đều thất bại. Đến lần thứ tư, tay cô bị Châu Vân Xuyên nắm lấy.

Bất chợt, một cảm giác lạnh lẽo tức thì lan khắp người cô, cô run lên bần bật, theo bản năng nhìn về phía anh.

Châu Vân Xuyên nhìn cô, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc cà vạt, giây tiếp theo, tay anh khẽ kéo một cái, cả người cô mất kiểm soát mà ngã vào lòng anh.

Tim cô đập thình thịch, hàng mi khẽ run, còn anh thì lại vô cùng bình tĩnh.

Lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Em có thật sự biết thắt cà vạt không thế?"

Cô gật đầu trong lòng anh: "Biết ạ, em học hồi cấp ba, nhưng lâu quá không thắt nên hơi không quen tay."

"Vậy sao?" Giọng anh bình thản, có vẻ rất không tin.

"Thật mà" cô như thể bị phủ nhận, vội vàng giải thích cho mình "Vừa rồi em căng thẳng quá thôi, nếu anh không tin, em thử lại một lần nữa, nhất định sẽ thành công."

Cô giãy giụa nhè nhẹ trong lòng anh, rất muốn rời khỏi lòng anh để "rửa sạch oan khuất" cho mình. Nhưng tiếc là bị anh nắm nhẹ lấy, chỉ có thể giãy giụa, chứ không thể thoát ra.

Chính vào khoảnh khắc này, Châu Vân Xuyên cảm thấy mình thật đáng xấu hổ.

Cô dâng cả tấm chân tình đến trước mặt anh, còn anh lại chỉ nghĩ đến việc trêu chọc cô.

Nghĩ đến đây, anh buông tay đang nắm cổ tay cô ra, Lương Chiêu Nguyệt thoát khỏi sự trói buộc, rời khỏi lòng anh. Vừa đứng vững, cô lập tức định thắt cà vạt cho anh, Châu Vân Xuyên ngăn cô lại.

Tưởng rằng anh không tin mình biết làm, cô vội nói: "Em thật sự biết thắt mà, anh cho em thêm một cơ hội nữa đi."

Vẻ mặt cô đã trở nên gấp gáp, trong lời nói càng tràn đầy sự van nài. Châu Vân Xuyên nắm lấy tay cô, mân mê một lúc rồi nói: "Chiều nay không đi làm, không thắt cũng không sao."

Cô sững người, không ngờ lại là một lý do như vậy, ngay sau đó lại lúng túng vì phản ứng quá khích vừa rồi của mình.

Châu Vân Xuyên đúng lúc nói: "Lần sau để em thắt nhé."

Lần sau?

Mắt Lương Chiêu Nguyệt sáng lên trong tức thì, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn hăm hở.

Không biết tại sao, thấy cô vui như vậy, trong lòng Châu Vân Xuyên lại có một sự mềm mại khó tả, cảm giác này trước đây chưa từng có, anh ngạc nhiên nhưng cũng không tính toán nghiêm túc, chỉ cảm thấy mới mẻ.

Anh cảm thấy trên người Lương Chiêu Nguyệt, anh đang nhanh chóng lĩnh hội được rất nhiều thứ mà trước đây chưa từng có.

Lương Chiêu Nguyệt tất nhiên không biết anh nghĩ nhiều như vậy, trong đầu cô toàn là câu "lần sau" của anh.

Châu Vân Xuyên không hề nói rõ lần sau là khi nào, nhưng chính vì như vậy, Lương Chiêu Nguyệt đột nhiên nảy sinh một sự mong đợi khó tả.

Cô và anh có phải là có thể có rất nhiều "lần sau" không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!