Chương 18: Anh không phải là người cái gì cũng không từ chối đâu

Ngày hôm đó sau này, đúng như điều Lương Chiêu Nguyệt lo lắng, đã không diễn ra một cách vui vẻ.

Mấy người trò chuyện một lúc, uống hai tách trà, Châu Vân Xuyên nhàn nhạt nói: "Công ty có chút việc cần xử lý, lát nữa con và Chiêu Nguyệt sẽ về Bắc Thành trước."

Lời này như một viên sỏi bị ném vào mặt hồ phẳng lặng, tức thì khuấy lên ngàn lớp sóng.

Sự thất vọng trên gương mặt Mạnh Vọng Tịch hiện ra rõ rệt, rõ ràng vừa nãy trên bàn ăn, bà vẫn còn vui vẻ sắp xếp các hoạt động cho buổi chiều, thế mà lúc này bà lại héo úa như một đóa hoa tàn.

Mạnh An An không có phản ứng gì nhiều, thấy không khí không ổn, cô ấy cũng không chơi điện thoại nữa, rúc vào trong sofa không nói lời nào.

Người có phản ứng lớn nhất là Châu Tế Hoa, sắc mặt ông không vui, như thể đã nhẫn nhịn đến giới hạn, giờ phút này không cần phải nhịn nữa, ông đứng dậy nói với Châu Vân Xuyên: "Con lên thư phòng một chút, bố có chuyện muốn nói với con."

Châu Vân Xuyên nhướng mày, ung dung đứng dậy.

Lúc đi ngang qua Lương Chiêu Nguyệt, không biết vì sao, Lương Chiêu Nguyệt thấy bất an vô cùng, cô bèn nắm lấy tay anh, căng thẳng nhìn anh.

Châu Vân Xuyên khẽ giọng an ủi cô: "Không sao đâu, anh xuống ngay thôi."

Hai người một trước một sau lên lầu, sau khi biến mất ở hành lang, không lâu sau, trên lầu truyền đến một tiếng đóng sầm cửa vang trời.

Lương Chiêu Nguyệt nghe mà tim đập thình thịch.

Mạnh An An nhỏ giọng hỏi: "Chiêu Nguyệt, không phải đã nói sáng mai mới về sao? Sao lại về sớm thế?"

Mạnh Vọng Tịch cũng nhìn về phía cô, trong mắt đầy vẻ dò hỏi.

Lương Chiêu Nguyệt quả thực không đành lòng, bèn nói dối: "Thật ra chuyện công ty của Vân Xuyên không quá nghiêm trọng, nhưng đề tài của chị tạm thời có chút vấn đề, vừa nhận được tin nhắn của thầy hướng dẫn, bảo chị chiều nay qua tìm thầy."

Bình tĩnh nói xong, cô xin lỗi Mạnh Vọng Tịch: "Mẹ, thật sự xin lỗi ạ, Vân Xuyên cũng muốn ở lại thêm một ngày, chỉ là đề tài kia thực sự gấp gáp, liên quan đến chuyện tốt nghiệp tháng sáu, nên mới phải về trước ạ."

Mạnh Vọng Tịch nghe đã hiểu ra, bà nói: "Mẹ hiểu ý con."

Lương Chiêu Nguyệt thầm nghĩ, lừa gạt qua được là tốt rồi, ai ngờ, câu tiếp theo của Mạnh Vọng Tịch là: "Con bé này còn không biết nói dối, nếu con nói tuần sau phải nộp luận văn chuẩn bị bảo vệ, mẹ còn tin, chứ bây giờ còn lâu mới đến lúc bảo vệ."

Bà cười một tiếng, nói: "Người muốn về trước là Vân Xuyên đúng không? Con che đậy cho nó, sợ mẹ trách nó à?"

Đúng là như vậy.

Lương Chiêu Nguyệt dứt khoát im lặng.

Mạnh Vọng Tịch nói: "Con có biết vì sao sáng nay mẹ lại lo lắng chuyện con và Vân Xuyên kết hôn không?"

Đề tài chuyển quá nhanh, Lương Chiêu Nguyệt ngơ ngác, cô lắc đầu.

Mạnh Vọng Tịch nói: "Vân Xuyên có chút giống bố các con, đều lấy sự nghiệp làm trọng, vì thế mà có thể xem nhẹ gia đình. Con xem bây giờ nó có thể vì chuyện công việc mà kết thúc sớm buổi họp mặt gia đình đã sắp xếp xong, sau này nó cũng sẽ hết lần này đến lần khác vì chuyện công việc mà xem nhẹ con, và gia đình của các con. Chiêu Nguyệt, con phải chuẩn bị tâm lý."

Lương Chiêu Nguyệt khá là kinh ngạc, vì sự bộc bạch chân thật và thẳng thắn đối đãi của Mạnh Vọng Tịch.

Cô nói: "Con đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi ạ."

Từ khoảnh khắc cô bước vào cuộc, cô đã nghĩ kỹ tất cả những vấn đề có thể phải đối mặt sau này.

Mạnh Vọng Tịch nhìn cô, phảng phất như nhìn thấy chính mình năm đó, người bị tình yêu che lấp tất cả, cho rằng chỉ cần mình bằng lòng, thì không có gì là không thể vượt qua.

Mạnh Vọng Tịch nói: "Nghĩ là một chuyện, thực sự đối mặt lại là một chuyện khác. Một lúc chịu đựng tủi thân để cầu toàn không thể nào chống lại được những năm tháng dài đằng đẵng bị lạnh nhạt đâu."

Lương Chiêu Nguyệt như bị sét đánh.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng Mạnh Vọng Tịch rõ ràng là lời nói có ẩn ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!