Sáng sớm hôm sau.
Trước khi đến Cảng Thành, Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên về Hương Sơn Mi Uyển ăn sáng cùng Liễu Y Đường.
Liễu Y Đường rõ ràng rất vui, bà hỏi han ân cần cô một hồi, rồi lại hỏi: "Chiêu Nguyệt, dạo này cháu ở có quen không?"
Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn Châu Vân Xuyên, mím môi nói khẽ: "Dạ, quen lắm ạ."
Mắt Liễu Y Đường ngập tràn ý cười, bà quay sang dặn dò Châu Vân Xuyên: "Vân Xuyên, bây giờ cháu cũng là người có gia đình rồi, bớt tăng ca lại, dành thời gian cho gia đình đi. Chiêu Nguyệt bây giờ vẫn còn đi học, bình thường cháu phải giúp đỡ con bé nhiều hơn."
Châu Vân Xuyên nói: "Bà yên tâm, cháu biết phải làm thế nào."
Liễu Y Đường không tin: "Tốt nhất là thế, bà còn lạ gì cháu nữa."
Lương Chiêu Nguyệt vội nói đỡ: "Bà ơi, anh ấy có làm thật mà."
Liễu Y Đường tức thì có hứng thú, hỏi: "Làm gì thế, nói bà nghe xem nào."
Lương Chiêu Nguyệt thoáng chốc ngớ người, cô vội vàng giải thích cho Châu Vân Xuyên, lại không biết mình đã vô hình trung tự đào hố chôn mình. Nghĩ đến đây, cô bất giác nhìn về phía Châu Vân Xuyên, muốn tìm kiếm chút giúp đỡ, ai ngờ người kia lại đang ung dung nhìn cô, dường như cũng đang đợi cô nói.
Nhất thời, hai đôi mắt đều đổ dồn vào người cô, áp lực của cô tăng lên gấp bội, cả người căng thẳng, đành phải cứng rắn nói: "Dạo gần đây bọn cháu ra ngoài đều đi cùng nhau, chung sống rất hòa hợp. Còn về mặt công việc, anh ấy đã giúp cháu rất nhiều."
Càng về cuối, giọng cô càng nhỏ dần, đầu cũng cúi thấp hơn.
Liễu Y Đường bèn cười: "Con bé này sao còn ngại ngùng thế."
Không nói thì thôi, vừa nói Lương Chiêu Nguyệt càng thấy xấu hổ muốn chui xuống đất, chỉ muốn đào một cái hố mà chui vào, biến mất luôn cho rồi.
Châu Vân Xuyên nhìn cô, trên mặt hiện lên một nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra.
Liễu Y Đường nhìn thấy, chỉ nói đến đó rồi thôi, không trêu chọc hai người nữa, bà nói: "Được rồi, hai đứa ở với bà lâu vậy rồi, cũng nên xuất phát ra sân bay thôi."
Lương Chiêu Nguyệt thở phào một hơi, giả vờ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt lướt qua Châu Vân Xuyên, cô vô tình chạm phải ánh mắt anh, vội vàng trong hai giây, cô lại vội dời mắt đi. Đợi khi bình tĩnh lại, cô lại nhìn sang, lần này ánh mắt không chạm nhau nữa, ngược lại còn thấy khóe môi anh hơi cong lên.
Chẳng biết tại sao, tâm trạng vốn còn đang căng thẳng, trong khoảnh khắc này, đã tan thành mây khói.
Lương Chiêu Nguyệt nhận ra, toàn bộ cảm xúc của cô đều biến động theo Châu Vân Xuyên, xu hướng này quá nguy hiểm.
Nhưng cũng thật quyến rũ.
Nguy hiểm mà lại quyến rũ, cô đã lún sâu vào trong đó, khó có cơ hội quay đầu lại.
Liễu Y Đường tiễn họ ra đến cổng sân, trước khi xe khởi động, bà như có chuyện gì không yên tâm, bước tới nói với Châu Vân Xuyên: "Đây là lần đầu cháu đưa Chiêu Nguyệt về gặp họ, bố cháu có không ra gì thế nào, hôm nay cháu cũng chịu đựng một chút."
Châu Vân Xuyên nói: "Cháu tự có chừng mực, bên ngoài lạnh, bà vào trong đi ạ."
Liễu Y Đường yên tâm, mỉm cười với Lương Chiêu Nguyệt rồi quay người đi vào.
Lương Chiêu Nguyệt không hiểu gì, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.
Suốt đường đi không ai nói gì, mãi cho đến khi lên máy bay, trong lòng Lương Chiêu Nguyệt vẫn luôn nghĩ về ý nghĩa của câu nói kia của Liễu Y Đường trước lúc chia tay.
Đúng lúc này, Châu Vân Xuyên bất chợt lên tiếng: "Từ lúc quen biết đến giờ, anh vẫn chưa từng nói với em về chuyện bố mẹ anh, lần này đưa em qua đó gặp họ, chẳng lẽ em không muốn hỏi gì sao?"
Anh gần như đã đoán trúng tâm sự của cô lúc này, hơi thở của Lương Chiêu Nguyệt tức thì thắt lại, im lặng vài giây, cô lắc đầu.
Anh hỏi: "Tại sao?"
Hiếm khi anh hỏi nguyên nhân một lần, cô bèn nói thật: "Chuyện của bố mẹ anh, anh không nói nhất định có lý do của anh, nếu ngày nào đó anh bằng lòng nói, em biết cũng không muộn." Dừng một chút, cô lại thêm một câu "Mãi mãi không nói cũng không sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!