Chương 14: Đã rất lâu rồi cô không được quan tâm đến như vậy

Có thể nói, sau khi gặp Châu Vân Xuyên ở văn phòng của thầy giáo, cả người Lương Chiêu Nguyệt đều ở trong trạng thái lơ mơ.

Mà câu nói "mới đăng ký kết hôn cách đây không lâu" của anh đã trực tiếp đẩy sự mơ màng này lên đến đỉnh điểm.

Ngoài sự không thể tin nổi, thì nhiều hơn là một niềm vui bất ngờ không thể nói rõ thành lời.

Mặc dù cô biết rõ Châu Vân Xuyên trả lời như vậy là vì lịch sự, câu nói này không thể xem là thật, càng không thể coi nó là sự thật.

Nhưng cô vẫn không tự chủ được mà vui mừng.

Cô nghĩ, ít nhất đã có một khoảnh khắc, cô chiếm giữ một vị trí nào đó trong cuộc sống của anh.

Tuy ngắn ngủi, nhưng cũng đã thực sự tồn tại, chứ không phải là ảo tưởng của riêng mình cô.

Nửa sau bữa ăn, tâm trạng của Lương Chiêu Nguyệt đã bình tĩnh hơn nhiều. Mặc dù khi Triệu Duẫn và Châu Vân Xuyên trò chuyện về những vấn đề liên quan đến gia đình, cô vẫn cúi đầu lặng lẽ ăn, không dám tham gia nhiều, nhưng cô đã không còn bối rối như lúc ban đầu.

Khoảng tám giờ rưỡi, ba người ra khỏi nhà hàng tư gia.

Đèn trên đường phố sáng rực, người qua kẻ lại, sự náo nhiệt có thể thấy ở khắp mọi nơi trong đêm Bắc Thành.

Chỗ ở của Triệu Duẫn ở gần đó, ông đi bộ về thẳng, coi như là đi dạo tiêu cơm. Còn xe của Châu Vân Xuyên vẫn đang ở trường, Lương Chiêu Nguyệt vừa hay cũng phải về ký túc xá, Triệu Duẫn liền bảo cô đưa Châu Vân Xuyên về.

Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn Châu Vân Xuyên, người sau vẻ mặt bình tĩnh, cô lúng túng nhận lời.

Hai người đi bộ về phía trường học.

Bắc Thành tháng mười hai, nhiệt độ ngày một xuống thấp, theo tin tức dự báo thời tiết, có lẽ vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi.

Cô đang miên man suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy Châu Vân Xuyên hỏi: "Đưa em về ký túc xá nhé?"

Cô dừng bước, nghiêng mặt nhìn anh.

Ánh đèn đường vàng vọt, bóng hình anh vừa vặn ẩn mình trong ánh sáng và bóng tối, vừa khiến cả con người anh trông cao thâm khó đoán, lại vừa tôn lên mấy phần thanh tú.

Lương Chiêu Nguyệt không vội trả lời câu hỏi này, im lặng một lúc, cô mới nói: "Em không biết trước là thầy giáo sẽ tham gia vào dự án của anh."

Châu Vân Xuyên có chút không hiểu lời cô: "Chuyện này thì có liên quan gì sao?"

Đương nhiên là có rồi.

Cô đắn đo vài giây, nắm chặt ngón tay, nói: "Em sợ anh hiểu lầm là em nhờ mối quan hệ của thầy để vào dự án của anh."

Mặc dù tình hình hiện tại cũng chẳng khác gì đi cửa sau.

Châu Vân Xuyên cụp mắt, liên kết lời nói của cô với phản ứng của cô lúc này, và ngay lập tức hiểu được ý trong lời cô. Anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Trước đây em từng đến Vân Hòa phỏng vấn à?"

Chủ đề chuyển quá nhanh, Lương Chiêu Nguyệt có hơi ngơ ngác, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Hồi nghỉ hè em có nộp hồ sơ, nhưng vòng phỏng vấn cuối cùng không qua."

Anh gật đầu, ra vẻ suy tư.

Lương Chiêu Nguyệt vốn tưởng anh sẽ hỏi lý do phỏng vấn không qua, kết quả đợi cả buổi, anh không nói một lời nào, ngược lại còn hỏi cô dạo này ở nhà có quen không.

Trước đó vì anh bận rộn, hai người hiếm khi có cơ hội nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên hai người nói về chuyện này sau khi đã sống chung dưới một mái nhà gần nửa tháng.

Lương Chiêu Nguyệt nói: "Cũng ổn ạ." Cô nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, rồi nói thêm "Rất có cảm giác của một gia đình."

Câu nói này không hề khoa trương, mà là cảm nhận sâu sắc nhất của cô trong khoảng thời gian này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!