Chương 12: Ánh mắt cô ấy nhìn cậu không trong sáng chút nào

Địa điểm của bữa tiệc được đặt tại Tinh Hải Ngạn.

Lúc nghe đến cái tên này, Lương Chiêu Nguyệt vẫn còn hơi ngẩn ngơ, nơi đây là khởi đầu cho sự quen biết giữa cô và Châu Vân Xuyên.

Cách hơn ba tháng, nhớ lại đêm đầu tiên gặp Châu Vân Xuyên, cô vẫn còn nhớ ánh mắt anh nhìn về phía mình đêm đó.

Vừa sắc lạnh lại vừa bạc bẽo.

Đó là khởi đầu cho sự mê đắm, rung động của cô dành cho anh.

Xe đến Tinh Hải Ngạn, sau khi xuống xe, hai người sánh vai đi vào trong câu lạc bộ.

Vị trí mà Từ Minh Hằng đặt là ở tầng 16, trong lúc chờ thang máy, ánh mắt Lương Chiêu Nguyệt cứ di chuyển qua lại giữa sàn đá cẩm thạch mờ và người Châu Vân Xuyên, như có điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Hồi lâu như vậy, đợi thang máy đến tầng một và cửa mở ra, hai người lần lượt bước vào đứng vững, Châu Vân Xuyên nhấn nút tầng 16, cửa từ từ đóng lại, mà cô vẫn chưa lên tiếng.

Thang máy đi lên với tốc độ đều đặn, bên trong khoang rất yên tĩnh, vách thang máy phản chiếu bóng dáng mơ hồ của hai người.

Im lặng một lát, Châu Vân Xuyên quay mặt sang nhìn cô, ung dung hỏi một câu: "Muốn nói gì?"

Lương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong veo của anh, bất ngờ sững người.

Châu Vân Xuyên khá kiên nhẫn nói: "Vừa nãy do dự lâu như vậy, muốn nói gì nào?"

Đầu ngón tay cô áp vào chiếc quần dạ, xoa đi xoa lại, nói: "Lát nữa nếu bạn của anh hỏi về mối quan hệ của chúng ta, em nên nói thế nào?"

Anh dường như không ngờ rằng điều cô trăn trở lại là vấn đề này, khẽ nhướng mày, nói: "Họ sẽ không hỏi nhiều đâu, nếu có ai làm khó em, nhớ nói với anh."

Lượng thông tin trong lời nói quá lớn, Lương Chiêu Nguyệt phải tiêu hóa một lúc lâu, cô cố tình lờ đi nửa câu đầu, tập trung vào nửa câu sau của anh, không nhịn được hỏi: "Tại sao ạ?"

Dứt lời, thang máy kêu "ting" một tiếng, tầng 16 đã đến.

Cửa từ từ trượt sang hai bên, Châu Vân Xuyên không vội bước ra, anh hơi nghiêng người, nhìn Lương Chiêu Nguyệt, vẻ mặt hơi thu lại, không nhanh không chậm nói: "Người anh dẫn đến, không có lý nào lại bị người khác bắt nạt."

Dứt lời, anh một mình bước ra khỏi thang máy. Đi được hai bước, thấy sau lưng không có động tĩnh, anh quay đầu lại.

Lương Chiêu Nguyệt đang sững sờ đứng trong thang máy, ánh mắt mông lung nhìn về phía mình, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Anh im lặng hai giây, xoay người đi về phía cô, đưa tay vịn vào khung cửa thang máy để trì hoãn thời gian cửa đóng lại, đồng thời hỏi cô: "Sao vậy?"

Lương Chiêu Nguyệt phát hiện, câu anh nói với mình nhiều nhất chính là câu này —— "Sao vậy."

Cô còn có thể sao được nữa, chẳng qua chỉ là cả trái tim này đều đặt trên người anh mà thôi.

Cô lắc đầu, bước ra khỏi cửa thang máy, nói: "Không có gì, chỉ là hơi… căng thẳng."

Anh nghe xong cảm thấy rất mới lạ, dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Trước đây em gặp anh cũng có phản ứng này? Sẽ căng thẳng, là vì sợ hãi sao?"

Cô ngây người.

Bàn tay buông thõng bên hông đột nhiên siết chặt.

Thì ra những sự lúng túng, căng thẳng trước đây của cô đều bị anh nhìn thấy hết sao?

Vậy anh có nhìn ra được thứ sâu xa hơn ẩn sau những phản ứng đó không?

Ví dụ, liệu anh có nhìn ra được tình cảm của cô không?

Lương Chiêu Nguyệt không thể biết được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!