Chương 94: Phiên ngoại 3 Đại kết cục

Nàng mang theo một bó hoa chuông và một số vật dụng linh tinh khác, tất cả đều là thứ mà Tần Thi Nhu yêu thích khi còn sống. Dung Nhân nán lại trước bia mộ và bức chân dung của cô một lúc lâu, dọn sạch cỏ dại và lá rụng xung quanh mộ, cùng với một ít tiền giấy chưa cháy từ đâu đó bay vào. 

Chắc hẳn đã khá lâu rồi không có ai đến viếng, mộ của Tần Thi Nhu trống không, không một lễ vật. So với những ngôi mộ xung quanh, ngôi mộ của cô quá hoang vắng, cô đơn và ảm đạm, hệt như khi cô còn sống, dù có bạn bè ở khắp mọi nơi, cô vẫn thường cảm thấy cô đơn. 

Cuối cùng, nàng cũng lên tiếng. Dung Nhân phủi những cành cây khô héo trên bia mộ, nhẹ nhàng lau chùi từng chút. Tần Thi Nhu trong ảnh vẫn y như trí nhớ, chỉ khác là Dung Nhân giờ đã lớn tuổi hơn cô. Nàng không thể thoát khỏi vòng tuần hoàn tự nhiên của thời gian, năm tháng đã trôi qua, nàng không thể mãi mãi bất biến. 

Sau khi hoàn thành, Dung Nhân dừng lại, rồi nói: "Xin lỗi, đến bây giờ em mới xuất hiện." 

Tiếc là người trong ảnh không thể đáp lại dù chỉ một lời, sẽ không có ai trả lời. 

Trong lễ Thanh Minh, nghĩa trang nồng nặc mùi hương trầm, người đến đông hơn thường lệ. Bãi đậu xe đã chật kín từ sáng sớm, những người đến muộn phải đỗ xe hai bên đường núi. 

Xa xa, Ôn Như Ngọc kiên nhẫn chờ đợi, dựa vào cửa xe. Từ góc độ này, cô có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Dung Nhân, Ôn Như Ngọc thỉnh thoảng lại liếc nhìn, không nghe thấy Dung Nhân nói gì. Cô không làm gì cả, để lại cho Dung Nhân khoảng không gian riêng tư mà nàng xứng đáng có được. 

Toàn bộ chuyến viếng thăm kéo dài chưa đầy hai tiếng. Hai người không ở lại lâu, họ quét mộ, đốt tiền giấy và dâng tất cả lễ vật mang theo. Sau khi làm xong những gì có thể, họ quay trở lại con đường cũ. Từ đỉnh núi xuống chân núi, con đường quanh co trải dài như một dải lụa, dẫn đến một ngọn núi khác hùng vĩ hơn, giống như vô tận. Chiếc xe lắc lư trên mặt đất bằng phẳng. Dung Nhân cảm thấy một cảm xúc phức tạp, khó diễn tả.

Sau một hồi im lặng, nàng chỉ có thể nói với Ôn Như Ngọc: "Em cứ tưởng chị ấy đã về quê, hóa ra chị ấy đã ở đây suốt bấy lâu nay. Nếu không có chị, có lẽ em đã không bao giờ gặp lại chị ấy nữa." 

Ôn Như Ngọc vẫn chăm chú nhìn đường, lái xe đều đều, khẽ đáp: "Em không biết cũng là chuyện bình thường thôi, vì họ giấu em mà." 

"Nhưng em cũng không nghĩ đến việc hỏi họ." 

"Bởi vì em không chắc chắn, lại sợ nhắc lại chuyện này, nên không dám đi." 

"Ừm." 

"Lão thái thái Tần gia thường xuyên đến đây thăm hỏi." Ôn Như Ngọc suy nghĩ một chút rồi kể lại những cuộc trò chuyện riêng tư với lão thái thái. "Bà ấy tìm đến chị trước vì không biết nói với em thế nào. Bà ấy không muốn người khác quấy rầy sự yên tĩnh của cô Tần, nhưng bà ấy đã già rồi, sau này sẽ càng ngày càng ít đến, sợ sau này sẽ không còn ai chăm sóc cô Tần nữa." 

Sức khỏe của lão thái thái ngày càng yếu đi, bà ấy đã gần đất xa trời. Sau trò hề vô lý của cha mẹ Tần lần trước, lão thái thái ngày càng mất lòng tin vào gia đình mình. Niềm tin của thế hệ trước là cái chết mang lại sự bình yên, cho nên bà đã làm mọi cách để giữ Tần Thi Nhu tránh xa gia đình trong một thời gian dài, mặc dù Tần Thi Nhu đã rời khỏi thế giới này từ lâu và thực sự không thể cảm thấy bất cứ điều gì nữa. 

Bà có lý do ích kỷ của riêng mình. Bà muốn giao phó việc sắp xếp ngày giỗ của Tần Thi Nhu cho Dung Nhân, hy vọng nếu một ngày nào đó bà qua đời, sẽ có người đến thăm Tần Thi Nhu thường xuyên để tránh cho ngôi mộ của cô trở nên hoang vắng, bị bỏ hoang. Suy cho cùng, xã hội hiện đại không giống như quá khứ. Nếu một ngôi mộ bị bỏ hoang trong một thời gian dài, nó có thể bị dọn sạch và bị khai quật bất cứ lúc nào.

Tần Thi Nhu đã chịu đựng đủ trong cuộc đời mình, bà không thể chịu đựng được khi thấy cô như vậy. Bà không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm chuyện này. 

Ôn Như Ngọc hiểu rõ dụng ý của bà. Đúng như cô đã nói lúc đầu, cô sẽ không tranh với người đã khuất, điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Cô quan tâm đến hiện tại và tương lai hơn. Việc cô còn tự mình can thiệp vào chuyện này, đưa Dung Nhân đến đây, không phải vì cô rộng lượng với người phụ nữ đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời Dung Nhân, mà là để Dung Nhân thực sự buông bỏ, vượt qua rào cản đó và tiến về phía trước. 

Tiếc nuối không cần phải được hóa giải, nhưng cần phải được bình yên hoàn toàn, để không bị vướng bận, luôn luôn giãy giụa. 

Hiểu được hành động của Ôn Như Ngọc, Dung Nhân nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô. 

Ôn Như Ngọc hơi bối rối, khẽ xoay vô lăng hỏi: "Sao vậy?" 

Dung Nhân đáp: "Không có gì, chỉ muốn nhìn chị thôi." 

Ôn Như Ngọc lại hỏi: "Có đẹp không?" 

Dung Nhân gật đầu, khẳng định: "Đẹp." 

Một góc nào đó trong tim họ bỗng nhiên rung động vào khoảnh khắc ấy, cả hai cùng mỉm cười, không hiểu sao lại cảm thấy thư thái và thoải mái. 

Cùng ngày hôm đó, hai người cũng đến một nghĩa trang khác để thắp hương tại mộ mẹ ruột của Dung Nhân. 

Từ khi mẹ của Dung Nhân qua đời, cả hai gia đình đều coi Dung Nhân là tội đồ, Dung Nhân không còn quyền đến thăm mẹ nữa. Đếm ngày tháng, giống như Dung Nhân đã đến thăm mẹ rất ít lần trong nửa cuộc đời mình—nàng gần như có thể đếm trên hai bàn tay. 

Dung Nhân thản nhiên kể cho Ôn Như Ngọc nghe một điều mà nàng chưa từng kể với ai trước đây: nàng đã từng lén đến nghĩa trang ở đó và suýt bị lạc. Vào thời điểm đó, cha của Dung Nhân vừa mới tái hôn, nàng không được chào đón ở nhà bà ngoại. Một đêm nọ, nàng bị đuổi khỏi nhà vì làm người lớn tức giận. Nàng còn quá nhỏ để tự nuôi sống bản thân, thậm chí còn chưa học hết tiểu học.

Nàng chỉ cao hơn ban công một chút, nàng buộc phải đến nhờ cha Dung giúp đỡ, nhưng hắn lại nghĩ nàng là gánh nặng và sợ rằng người vợ thứ hai của hắn sẽ phát hiện. Cho nên, hắn chỉ đưa cho nàng vài đồng rồi đuổi nàng đi. Nàng không có nơi nào để đi, nên nàng đã mua rất nhiều thức ăn và mang đến nghĩa trang. Nàng cố gắng chịu đựng và ngủ trước mộ mẹ Dung một đêm. Ngày hôm sau, nàng trở về nhà bà ngoại, nghĩ rằng người lớn sẽ tìm kiếm nàng khắp nơi vì nàng đã bỏ nhà đi. Nàng lo lắng mình sẽ bị phạt khi trở về, nhưng khi trở về, nàng phát hiện ra không ai trong gia đình nhận thấy nàng đã mất tích, không ai đi tìm nàng cả. 

Không phải là Dung Nhân đang phàn nàn với Ôn Như Ngọc, nàng chỉ là đột nhiên nhớ ra và thấy khá buồn cười, nên nàng thuận miệng nói ra. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!