Chương 7: (Vô Đề)

Mờ ảo, huyên náo... Màu sắc trong môi trường hỗn loạn ngày càng mờ nhạt, trở thành một vũng nước đục ngầu.

Chúc Song che khuất gần hết tầm nhìn của Dung Nhân, tư thế ám muội đến mức khó mà không hiểu lầm. Tuy không nhìn rõ mặt người bị chắn khi bước vào, nhưng Ôn Như Ngọc đứng từ xa vẫn nhận ra ngay.

Tiếng gảy đàn guitar kịch liệt ngắn ngủi, át cả tiếng ồn ào của cả phòng. Ôn Như Ngọc không đến một mình, mà dẫn theo một nhóm bạn, cả nam lẫn nữ, toàn là những gương mặt trẻ tuổi.

"Ôn?" trong đám bạn, một cô gái lai tóc xoăn, vỗ vai Ôn Như Ngọc, nghi hoặc gọi, tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn. "Cậu không vào sao?"

Ôn Như Ngọc tránh ánh mắt của cô ấy, vẻ mặt vẫn không thay đổi. "Đi thôi."

Cô bình thản liếc nhìn phía bên kia, không nhìn quá mấy giây, giống như chỉ đang dò xét một vòng.

Những người bạn của cô không nghi ngờ gì, cũng không nghĩ ngợi gì. Theo hướng cô nhìn, họ chỉ thấy bóng lưng của Chúc Song chứ không thấy Dung Nhân.

Cùng lúc đó, nhân vật chính của đêm nay, chị Nhu cũng đang ở hàng ghế này, tiến vào chào hỏi.

Nghĩ rằng cô phản ứng như vậy vì nhìn thấy chị Nhu, mọi người chen chúc lên phía trước, từng người chào hỏi chị Nhu. Chị Nhu tươi cười rạng rỡ, nhanh chóng kéo họ vào trong.

"Tôi thấy các cậu chưa tới, định gọi điện hỏi một chút, chuẩn bị ra ngoài gọi thì các cậu đã đến rồi. Nào nào, ngồi xuống đi, đừng ngại, lại đây, để tôi giới thiệu một chút."

Chị Nhu cư xử như một người chị cả, đối xử với mọi người giống như họ là người quen cũ. Cô dẫn bọn họ đến bàn bên cạnh đám người Dung Nhân, giới thiệu với nhau. Đối với những người mới gặp lần đầu, cô đặc biệt ân cần và chu đáo.

Đám người Dung Nhân nghe thấy động tĩnh. Chị Nhu cao giọng gọi "A Nhân", nàng mới nhận ra nhóm người đã đến. Chúc Song đứng dậy, thả Dung Nhân ra, Dung Nhân phản ứng chậm, quay đầu liền nhìn thấy Ôn Như Ngọc đang đứng trước mặt.

Bốn mắt chạm nhau, theo bản năng, Dung Nhân liếc nhìn Ôn Như Ngọc. Một giây sau, nàng nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng khác mà nàng đã tình cờ gặp trước đó, người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong nàng

- người mặc váy đen, đã nắm tay Ôn Như Ngọc ở cửa sau trường Đại học A.

Đứng dậy, Dung Nhân còn chưa kịp nói gì thì chị Nhu đã gọi nàng hai tiếng, mỉm cười: "A Nhân, A Nhân!" Rồi quay sang Ôn Như Ngọc và người phụ nữ dịu dàng kia, vui vẻ nói: "Ôn tổng, tôi không cần phải giải thích thêm. Hai người đã gặp nhau rồi, hẳn là cậu vẫn còn nhớ. Ngô lão sư, đây là lần đầu tiên em đến đây, đây là Dung Nhân, bạn của tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai người cũng trạc tuổi nhau, kém Ôn tổng ba tuổi phải không?

Đúng rồi, A Nhân tốt nghiệp trường Đại học A của em, vậy là hai người học cùng trường."

Người phụ nữ dịu dàng ấy tên đầy đủ là Ngô Lâm Ngữ. Nàng là giáo sư toán học ở Đại học A, tốt nghiệp Harvard và trở về từ nước ngoài, là con một trong gia đình bản địa, xuất thân từ một gia đình khá giả

- một người phụ nữ da trắng, giàu có và xinh đẹp.

Ngô Lâm Ngữ và Ôn Như Ngọc là bạn thuở nhỏ, lớn lên trong cùng một tiểu khu. Tương tự như mối quan hệ của Kiều Ngôn và Chu Hi Vân, Ngô Lâm Ngữ cũng đi du học sau khi tốt nghiệp, dành phần lớn thời gian ở nước ngoài để theo đuổi các chương trình học thuật cao hơn. Năm ngoái, nàng về nước giảng dạy ở Đại học A. Giờ đây, nàng không chỉ là giáo sư ở đó mà còn là giám đốc điều hành cấp cao ở công ty của mình, một người ưu tú.

Tối nay, Ngô Lâm Ngữ mặc một chiếc váy màu be, tóc buông xoã, thanh thoát như cúc, phong thái điềm đạm. Nàng ngồi cạnh Ôn Như Ngọc, tay trái cầm chiếc túi LV nhỏ, tay phải đưa ra cho Dung Nhân, chủ động chào hỏi, nhẹ nhàng nói: "Chào cô Dung."

Dung Nhân đặt ly rượu xuống, gật đầu, lễ phép đưa tay đáp lễ: "Cô Ngô."

Đây chỉ là hình thức xã giao, vẻ ngoài khách sáo mang theo cảm giác xa cách.

Ôn Như Ngọc vẫn đứng im. Vì đã quen biết nhau nên không cần phải giới thiệu thêm.

Chúc Song cũng đứng im. Gia đình nàng và Ôn Như Ngọc là bạn cũ, tất nhiên nàng cũng biết Ngô Lâm Ngữ. Nhưng hai người chưa bao giờ hòa thuận, tính cách hoàn toàn khác biệt, không lọt nổi mắt xanh của nhau.

Sự xuất hiện của Ngô Lâm Ngữ khá vi diệu. Không chỉ gây ra gợn sóng giữa Ôn Như Ngọc và Dung Nhân, mà vẻ khó chịu của Chúc Song cũng hiện rõ trên khuôn mặt, không hề che giấu.

Bầu không khí ngượng ngùng căng thẳng, không mấy dễ chịu.

Chúc Song chỉ đơn giản là cảm thấy khó chịu với Ngô Lâm Ngữ, ghét bỏ thái độ khoa trương giả vờ giả vịt là một đại tiểu thư nhà giàu, mặt lúc nào cũng ra vẻ, giống như là người phụ nữ trong sạch không tranh với đời, không ai có thể sánh bằng. Chúc Song còn chẳng thèm liếc nhìn Ngô Lâm Ngữ, sống chết không cho nàng ấy sắc mặt tốt, ngay cả khi ra ngoài hay giữa đám đông cũng vậy.

Cùng lắm thì nàng chỉ cố gắng kìm nén sự thẳng thắn, không trào phúng Ngô Lâm Ngữ, vòng qua người phụ nữ trẻ mảnh mai và gật đầu với Ôn Như Ngọc.

"Ôn tổng."

"Tuỳ ý ngồi đi, muốn uống gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!