Đây không phải là lần đầu tiên họ cãi nhau lớn như vậy. Mấy năm gần đây Dung Nhân và Cao Nghi ngày càng xa cách, đứa trẻ ngỗ ngược, quá nổi loạn, luôn không vâng lời và đối nghịch với người lớn. Nhưng trước đây, mỗi cuộc cãi vã đều được giải quyết nhanh chóng, không để lại bất kỳ sự oán giận nào hoặc leo thang đến mức không thể kiểm soát.
Lần này thì khác, Dung Nhân nghiêm túc, nói được làm được, nói rằng nàng không có nghĩa vụ phải hầu hạ Cao Nghi liền triệt để mặc kệ cô. Bất kể đối phương có lên án gì, hay bất kỳ hành động phản kháng nào khác, tất cả đều chấm dứt ở đó.
Kể từ chuyến đi đến Đại học A, đến cuối tháng 8, Dung Nhân đã từ bỏ ý định. Nàng gọi cho cô cả và dượng để giải thích tình hình, sau đó không nhúng tay vào.
Cô cả ở đầu dây bên kia rất bối rối. Bà quá bận rộn với công việc để quản lý mọi thứ, hầu như không thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày, chứ đừng nói đến việc có thêm năng lượng để chăm sóc một đứa trẻ, nhất là khi Cao Nghi không phải là con gái ruột của bà.
Cô cả cảm thấy quá sức. Trong vài năm qua, bà chỉ nói, về cơ bản là đổ trách nhiệm của đứa trẻ cho Dung Nhân. Nhiều nhất, bà sẽ cung cấp hỗ trợ tài chính cho Cao Nghi và đưa cô đến ở cùng trong những ngày nghỉ. Cái gọi là hy vọng Cao Nghi sẽ có việc làm sau khi tốt nghiệp hoàn toàn xuất phát từ tình cảm dành cho người bạn trai cũ đã mất, cũng vì cha của Cao Nghi đã đầu tư vào cổ phần của công ty.
Nhưng, cha của Cao Nghị đã lập di chúc và công chứng trước khi qua đời, số cổ phần này sẽ được chuyển nhượng cho Cao Nghi khi cô đủ trưởng thành, có năng lực và hiểu biết sâu rộng hơn về xã hội.
Mối quan hệ của Dung Nhân với cô cả và dượng vẫn không tốt lắm. Vì nàng đã nói rõ rằng mình sẽ không quan tâm đến Cao Nghi và không muốn can thiệp, nên dù cô cả không vui, cuối cùng cô cũng không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ngày mai ta sẽ quay lại thành phố A nói chuyện trực tiếp với con bé. Nếu con anh không có thời gian thì cũng không sao. Dù sao ta cũng không nghĩ con có thể thuyết phục được con bé. Con bé từ nhỏ đã bướng bỉnh, chỉ thích con thôi.
Mấy lời chúng ta nói đều không bằng mấy lời con nói. Nếu con không thuyết phục được nó thì để xem sao. Nếu nó vẫn không chịu đi thì chúng ta cũng không làm gì được, có đã tự quyết định số phận của mình rồi, bàn giao của cha nó ta chỉ có thể làm như vậy thôi."
Không phải kiểu người hiền lành, bà nhanh chóng đưa ra giải pháp khéo léo nhất để tránh gây thêm rắc rối. Không còn gì để nói với Dung Nhân nữa. Trước khi cúp máy, bà chỉ nói: "Con nên dành nhiều thời gian hơn để thăm ông bà ở Thượng Hải. Đừng suốt ngày bận tâm đến cái quán trà sữa vô dụng đó. Bán đồ uống thì kiếm được bao nhiêu tiền? Con làm việc vất vả bấy lâu nay mà vẫn chưa kiếm đủ tiền trả trước cho căn nhà.
Con nên dành thời gian đó để an ủi ông bà, họ già rồi, thường nghĩ đến con, hôm nọ còn hỏi thăm con nữa."
Thân thích là vậy
- xa thì ngọt, gần thì phũ. Có thể giữ được lễ phép cơ bản ngay cả khi không thường xuyên liên lạc, nhưng một khi đã tiếp xúc thì chẳng thể nào hòa hợp được.
Dung Nhân lười tranh cãi, nàng cũng chẳng buồn đính chính mình mở quán cà phê chứ không phải quán trà sữa, trang cãi cũng vô ích. Cô cả giàu có, thuộc tầng lớp thượng lưu thực thụ, việc bà coi thường chuyện này là bình thường. Họ đến từ hai thế giới khác nhau, nên dĩ nhiên họ không cùng quan điểm.
Hơn nữa, nhiều người thân cũng bất mãn với Dung Nhân, tính từng người thì cô cả còn không có chỗ xếp hạng.
Từ khi cắt đứt quan hệ với những người này nhiều năm trước, Dung Nhân vẫn chưa chính thức hòa giải với họ, bề ngoài nước sông không phạm nước giếng mà thôi.
Lần trước nàng đến thăm ông bà, mặc dù hai người già không hiểu khuynh hướng tính dục của Dung Nhân, họ vẫn dự định để lại cho cô một khoản thừa kế sau khi qua đời, điều này đã được ghi vào di chúc hợp pháp của họ. Cho nên, hầu hết họ hàng của nàng càng bất mãn với Dung Nhân hơn, bao gồm cô cả của nàng. Có lẽ bà đã có thể mắt không thấy tâm không phiền, sống xa xôi ở nhiều thành phố khác nhau, cách xa như vậy.
Ai có thể ngờ rằng đôi vợ chồng già đó lại để lại cho Dung Nhân nhiều tài sản như vậy, nhiều hơn cả con cái của họ? Sự lạnh lùng và cay nghiệt của cô cả bắt nguồn từ chuyện này. Mặc dù nàng biết đôi vợ chồng già đang cố gắng bù đắp cho mình, nhưng so với những năm tháng lao động vất vả, Dung Nhân có thể gặt hái thành quả mà không cần động tay động chân, điều này tất yếu khiến nàng nhận được sự khinh miệt và oán giận của họ.
Dung Nhân đã quen với việc không nhọc lòng với những người không liên quan, khoảng cách thế hệ không thể giải quyết bằng tranh luận, tranh luận với họ chỉ tổ phí hơi.
Nàng tắt màn hình, lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi đi vào trong. Trước mặt Kiều Ngôn và các nhân viên, Dung Nhân vẫn làm việc như thường lệ, tiếp tục công việc ở cửa hàng.
Kiều Ngôn hỏi nàng đi đâu, nàng lảng tránh, nói: "Không có gì, chỉ là chút việc riêng thôi."
"Xong chưa?"
"Gần xong rồi."
Kiều Ngôn không để ý đến vấn đề, mỉm cười rồi bắt đầu lảm nhảm đủ thứ, chẳng hạn như hỏi Dung Nhân về đồng tính luyến ái— cảm giác ra sao, cách xác định xu hướng tính dục, và nhiều câu hỏi không liên quan khác.
Dung Nhân nhạy bén, hoang mang nhìn chằm chằm vào Kiều Ngôn, biết rằng những câu hỏi như vậy chắc chắn rất đáng ngờ. Dung Nhân nhìn Kiều Ngôn chăm chú, giống như đang cố tìm manh mối từ vẻ mặt chột dạ của nàng ấy.
"Đừng nhìn em đừng nhìn em, trời ạ, chị đáng sợ thật đấy, làm em sợ nha." Kiều Ngôn yếu ớt nói, vừa nói vừa ngượng ngùng. "Em chỉ tò mò thôi, đừng nghĩ nhiều."
Dung Nhân nói: "Dạo này em lạ lắm."
Kiều Ngôn lo lắng đến nỗi suýt nhảy dựng lên, quay mặt đi nhìn về phía cửa, cố gắng che giấu. "Thôi nào, chị là đang lừa em. Em có gì đâu mà lạ? Em lúc nào cũng thế này, chị nghĩ nhiều rồi, không phải vậy đâu."
"Ồ."
"Tuyệt đối không phải như chị nghĩ đâu."
Dung Nhân chưa từng nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng nghe thấy vậy, nàng không khỏi nghĩ nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!