Chương 5: (Vô Đề)

Dung Nhân hoàn toàn không hay biết động tĩnh xung quanh, sững người nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tay đang bật lửa dừng lại.

Dung Nhân nhíu mày càng chặt hơn, dừng lại, rồi trở lại bình thường, không hề bắt quàng làm họ, vẫn thờ ơ như thường, không hề ngạc nhiên khi Ôn Như Ngọc ở đây.

"Ừm."

Ôn Như Ngọc đứng thẳng dậy, hai ba bước đến gần.

"Tôi có làm phiền cô không?"

Nắm điếu thuốc vào lòng bàn tay, Dung Nhân liếc nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"

"Không có, tôi chỉ đi ngang qua đây xem thử thôi." Ôn Như Ngọc nói dối lưu loát như thật, nhấn mạnh: "Tôi vừa đỗ xe ở ngã tư phía trước."

Có ngốc mới tin lời cô nói, trong lòng Dung Nhân như gương, chắc chắn đã nghe được một lúc rồi. Nàng không có thời gian vạch trần cô, nhàn nhạt đáp: "Ôn tổng thật rảnh rỗi, không đi đường lớn lại đi vào đường nhỏ, còn đi đường vòng đến đây."

"Cũng tạm, dạo này cũng có chút rảnh rỗi." Ôn Như Ngọc không biết tốt xấu. "Còn cô, chiều nay cửa hàng rất đông khách sao?"

"Cũng tạm." Dung Nhân vừa nói vừa lắc lắc hộp thuốc lá trên tay, ra hiệu hút thuốc, không muốn nói nhiều phí thời gian.

"Cô cũng hút thứ này sao?"

"Không được à?"

"Không có."

"Không chịu được thì đứng xa một chút. Đừng để mùi thuốc làm cho không thoải mái."

Có lẽ vì tâm trạng đã không tốt nên Dung Nhân hơi khó chịu. Nàng chưa châm điếu thuốc, cũng không phải vừa mới hút, nên cũng không ảnh hưởng.

Ôn Như Ngọc không ngại. Môi cô cong lên, nụ cười vẫn còn chưa tan, thì thầm: "Không cần đâu. Thỉnh thoảng tôi cũng hút thuốc, cô tuỳ ý, coi như tôi không có ở đây đi."

Lời này có hiệu quả, Dung Nhân ngước mắt lên, nhìn cô lần nữa rồi im bặt.

Xung quanh yên tĩnh. Tường sân cao ngất và những cành cây che khuất tầm nhìn, bao trùm lấy họ, che khuất tầm nhìn từ phía sau.

Ôn Như Ngọc đứng trước mặt Dung Nhân, cách nửa bước chân.

Một lát sau, Dung Nhân đưa cho Ôn Như Ngọc một điếu thuốc, liếc nhìn cô. Ôn Như Ngọc hiểu ý, cầm lấy một điếu.

Châm lửa, tách...

Rồi đưa bật lửa lên trước mặt cô.

Ôn Như Ngọc nói: "Tôi..."

Cô chưa kịp nói hết câu, Dung Nhân đã châm điếu thuốc, rồi thu bật lửa lại.

Dừng lại đúng lúc, Ôn Như Ngọc thu hồi lời chưa nói, đáp: "Cảm ơn."

Dung Nhân thấp giọng ừm một tiếng, giọng nói dịu đi đôi chút, bớt lạnh lùng cách người ngàn dặm hơn.

Cô rít một hơi thuốc, tia lửa le lói. Ôn Như Ngọc nghiêng người, từ từ thu hẹp khoảng cách.

Lại cắn điếu thuốc trắng thanh mảnh, Dung Nhân ngửa đầu, nhấc cằm, lười biếng nhìn cô.

Chiều cao của hai người bằng nhau, Dung Nhân đi giày bệt, Ôn Như Ngọc vẫn đi giày cao gót. Hiện tại Ôn Như Ngọc cao hơn, phải cúi người xuống một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!