Chương 41: (Vô Đề)

Người lớn ngươi tình ta nguyện hôn nhau là bình thường, cũng không phải trước đây họ chưa từng như vậy, chẳng có gì to tát. Nhưng đó là lần duy nhất xảy ra mà không có tiền đề là quan hệ t*nh d*c, không báo trước, không còn là hành vi tán tỉnh dựa trên bản năng cơ thể, không có bất kỳ tiếp xúc hay thủ đoạn thể xác nào. Chỉ đơn giản là chìm đắm trong lưu luyến ám muội, vô tình bị cuốn vào đó.

Có điều gì đó giống như mất kiểm soát, khiến nàng khó lòng lơ đi.

Góc tối kia thật ngột ngạt, mắt nàng mê ly, vòng tay ôm lấy gáy Ôn Như Ngọc, tay còn lại đặt lên cổ cô. Những ngón tay trắng nõn xinh đẹp của nàng di chuyển, v**t v* vùng nhạy cảm dễ bị tổn thương của cô, lúc nặng lúc nhẹ.

Có lẽ rượu đã phát huy tác dụng, khi Ôn Như Ngọc nói nàng say, nàng không những không tỉnh táo, ngược lại còn say hơn, kéo cô theo.

Nàng không chỉ hôn Ôn Như Ngọc, nàng còn làm những việc khác nữa... Ôn Như Ngọc sau đó cắn nhẹ nàng, đầu răng chạm vào da thịt. Nàng khẽ nhăn mặt, không thể kìm nén tiếng r*n r* khe khẽ.

Mọi thứ như thủy triều dâng lên, trào dâng với sức mạnh áp đảo, vỡ bờ trong nháy mắt.

Không có lý do gì, ngay cả chính nàng cũng không thể hiểu được.

Hơn nữa, nàng càng cố gắng không quan tâm thì cảm giác kỳ lạ khó hiểu đó càng chiếm lấy trái tim nàng. Những hành động hỗn loạn, hoang đường, vô thức đó càng trở nên rõ ràng hơn, như một tấm gương, phản chiếu hoàn toàn mọi thứ nàng muốn che giấu.

Môi Dung Nhân gần như mím thành một đường thẳng. Chiếc xe khi xuống núi chạy với tốc độ càng lúc càng nhanh, quang cảnh trở thành những đường nét đứt quãng, chấm phá ở phía xa. Gió mang theo mùi đất ùa vào cửa sổ, làm rối tung những sợi tóc trên trán nàng.

Mải mê suy nghĩ hồi lâu, nàng không nghe thấy những người khác trong xe gọi mình. Nàng vẫn bất động, làn gió mát rượi thì thầm bên tai. Những hình ảnh vượt quá giới hạn hiện lên trong tâm trí nàng, như những dấu bút chì trên giấy

- ngay cả khi xóa bề mặt, những dấu vết bên dưới vẫn còn đó, không thể xóa đi.

Cuối cùng, nàng bị chạm vào vai, nàng quay lại. Đó là Carlotta từ ghế sau, đưa cho nàng một hộp bánh quy, tử tế hỏi nàng có muốn ăn không.

Carlotta bọn họ chưa ăn gì, đều đang đói, cho nên họ mở bánh quy bắt đầu ăn, chia sẻ với nàng.

Dung Nhân thoát khỏi trạng thái mơ màng, sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn của mình, lịch sự từ chối.

Carlotta mỉm cười, vẫn còn phấn chấn, nói bằng tiếng phổ thông bập bẹ, pha trộn giữa tiếng Ý và tiếng Anh về chuyến đi sắp tới của họ:

Tối nay họ sẽ dành một ngày cuối cùng ở Phổ Nhĩ, sáng mai sẽ di chuyển đến một thành phố khác, sau đó đến các tỉnh lân cận khác như Quý Châu và Tứ Xuyên. Nếu thời gian cho phép, họ cũng sẽ đến Trùng Khánh. Ước mơ lớn nhất của Sophia là được nhìn thấy những chú gấu trúc khổng lồ ở Thành Đô. Cô đã nói về điều đó từ trước khi đến đây, chuyến đi này chắc chắn phải bao gồm Tứ Xuyên.

Cả cô lẫn vợ đều chưa từng nhìn thấy một chú gấu trúc thật nào, nên họ vô cùng phấn khích và nóng lòng muốn bay đến Thành Đô ngay đêm đó.

Carlotta đã nhận thức trên đường đi, tự ý coi mình và Dung Nhân là bạn, cố gắng mời nành đi cùng. Nếu Dung Nhân đồng ý, phần còn lại của chuyến đi sẽ thú vị hơn nhiều

- họ có thể bầu bạn với nhau có vẻ rất thú vị, Dung Nhân đương nhiên không thể đồng ý.

Dù nàng có muốn hay không lại là một chuyện khác, vấn đề chính là thời gian không cho phép.

Nàng phải quay lại Thành phố A để trông coi cửa hàng. Kiều Ngôn đang quản lý một mình, không có nàng hỗ trợ thì sẽ rất mệt mỏi. Nàng có thể đi một chuyến ngắn quanh khu vực này trong vài ngày tới, nhưng sau khi hoàn thành các hợp đồng, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Nàng không thể bỏ lại tất cả mà đi. Không giống như những người làm việc tự do an toàn về tài chính kia, Dung Nhân bị hạn chế về tài chính và cần phải kiếm sống. Nàng không thể đi du lịch cùng họ, nhất là khi các hợp đồng vẫn chưa được hoàn tất.

Carlotta tiếc hận, hào phóng đề nghị sẽ đến thăm nàng nếu họ có dịp quay lại Thành phố A.

Dung Nhân đồng ý.

Khi biết Dung Nhân có một tiệm hoa và cà phê, Carlotta rất tò mò, hỏi đủ thứ chuyện, "Có cơ hội tôi nhất định sẽ thử cà phê của chị!"

Dung Nhân gật đầu, "Được, các cô đến thì tôi mời."

"Vậy cảm ơn chị trước nha."

"Không có gì."

Chiều hôm đó, Dung Nhân có việc khác phải làm, nàng cần đến thăm điền trang của Dương Diệp Cẩn. Mặc dù không phải việc quan trọng, nàng có thể đi hoặc không, nhưng nàng đã sắp xếp ăn cơm với Dương Diệp Cẩn và gia đình cô ấy. Vì đã hứa, nàng không thể rút lui vào phút chót, phải giữ lời hứa.

Tại cửa khách sạn, cả nhóm tách ra. Dung Nhân chào tạm biệt, áy náy nói với họ là hôm nay nàng sẽ về rất muộn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!