Chương 40: (Vô Đề)

"Chỉ là tuỳ tiện tâm sự mà thôi," Ôn Như Ngọc nói như thật. "Tìm chuyện gì đó để nói, nếu không sẽ ngượng ngùng, em sẽ không ở lại đây với tôi nữa."

Dung Nhân tiếp tục: "Đêm khuya trên núi, tôi không quen ai khác, cũng chẳng có nơi nào khác để đi."

"Carlotta và mọi người đều tìm em, họ rất thích em."

"Có sao?"

"Nhân duyên của em rất tốt."

"Cũng tạm."

Mặt đối mặt, gần đến nỗi nghiêng người lại gần hơn một chút môi liền gần như chạm vào nhau.

Hai người có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau, ấm áp và nóng bỏng, giống như sẽ chảy xuống cổ họng đến trái tim, hòa quyện vào xương tủy và máu, chảy qua tứ chi... Cảm giác hơi ngứa ngáy, giống như bị càu nhẹ nhàng, chậm rãi.

Cả hai đều không né tránh, đối mặt trực diện với nhau, Ôn Như Ngọc đứng ở phía trước. Xung quanh mờ ảo, trăng sao ẩn hiện trong mây, tường cao che khuất ánh sáng rực rỡ từ biệt thự phía sau. Cho nên, cả hai đều không thể nhìn rõ mặt nhau, cảm thụ vào sự va chạm.

Ngay cả khi đứng gần nhau, không có bất kỳ động tác nào, bầu không khí mơ hồ vẫn lơ lửng và lan tỏa, vị rượu đọng lại giữa môi và răng, kèm theo sự phập phồng của lồng ngực, sự hung hăng ngày càng mạnh mẽ, quấn chặt lấy họ, trói buộc họ với nhau không thể tách rời.

Dung Nhân ngả người ra sau, hơi thở của nàng nặng nề hơn vì áp lực của Ôn Như Ngọc. Bàn tay trên eo nàng dần dần di chuyển lên trên, kiểm soát hành động tiếp theo của nàng. Mỗi khi cô gần chạm vào nàng lại dừng lại đúng lúc, chỉ cách một chút, nhưng không bao giờ đến gần.

Cô cố tình đùa giỡn với dây thần kinh nhạy cảm của nàng, nửa trêu chọc nửa thách thức, khập khiễng bên bờ vực cấm địa. Bề ngoài tỏ ra tuân thủ quy tắc, không vượt quá giới hạn, nhưng thực chất lại như muốn vượt qua tiền tuyến, có vượt qua giới hạn hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Dung Nhân mặc váy ngắn, áo trắng ôm sát, cổ lệch một bên vai, để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Tổng thể trông rất tuỳ ý.

Ôn Như Ngọc lại càng tuỳ ý hơn, chuyển sang áo sơ mi ngắn tay và quần dài, trông giản dị mà thoải mái.

Trang phục của hai người khá giống nhau, rất hợp với không khí lúc này. Tay Ôn Như Ngọc di chuyển xuống dưới, khi chạm vào eo Dung Nhân, nàng bất ngờ câu tay về phía trước, kéo người kia vào ngực. Dung Nhân không hề phản kháng, vẫn để mặc cho hành động đó. Một tay tự nhiên đặt lên ngực Ôn Như Ngọc, tay kia theo thói quen nắm lấy góc áo của đối phương.

Ôn Như Ngọc nói: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Dung Nhân thấp giọng: "Quan trọng sao?"

Ôn Như Ngọc nói thẳng: "Quan trọng."

Dung Nhân hơi nhướng mày, nhìn thẳng vào cô. Nàng nhìn cô chằm chằm vài giây, như đang suy nghĩ, rồi im lặng hồi lâu, như nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc bình tĩnh, ánh mắt không hề né tránh, để nàng từ từ nhìn, không hề có chút chột dạ hay phản ứng gì khác.

"Tôi không thích, tôi không muốn, vậy được chưa?" Một lát sau, Dung Nhân lên tiếng, môi mấp máy bình thản như đó là chuyện đương nhiên. "Chẳng lẽ mọi chuyện đều cần lý do, cần lời giải thích mới được sao?"

"Không có, tôi chỉ hỏi thôi," Ôn Như Ngọc nói. "Tôi chỉ thấy hơi lạ, dù sao nhìn cô ta có vẻ hợp gu em."

"Hợp gu liền đồng ý. Trên đời này có biết bao nhiêu người, có thể đáp ứng được những điều kiện này thì không chỉ một hai người. Nếu ai cũng vậy, tôi đều phải đồng ý sao?" Dung Nhân hỏi lại, giọng hơi cao, ý tứ trong mắt càng lúc càng khó hiểu. "Hơn nữa... sao chị biết gu của tôi? Nhất định phải là loại đó?"

Ôn Như Ngọc thở nhẹ một hơi, đáp: "Tôi đoán."

Dung Nhân nói: "Nhưng tôi cũng không xác định."

"Ừm."

Cuộc đối thoại có chút gượng gạo, Dung Nhân quá khí thế, nhưng Ôn Như Ngọc không chút nhụt chí, giống như đang bị tra tấn. Ngược lại, cô còn tận hưởng khí thế của nàng, mỉm cười.

Sau đó, tay cô di chuyển xuống dưới một chút.

Hồi lâu.

Ôn Như Ngọc kề gần bên tai nàng, trầm thấp nói: "Em uống nhiều rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!