Chương 4: (Vô Đề)

Chỉ cần liếc mắt là biết số lạ đó là của ai: Ôn Như Ngọc. 

Dung Nhân xem tất cả tin nhắn như nhau, lướt qua mà không để ý nhiều. 

Nàng đứng dậy vào bếp xử lý số bánh mì và món tráng miệng còn thừa từ đợt giảm giá hôm nay, đồng thời đếm số hoa còn lại. 

Doanh thu tháng này của Kafa khá ấn tượng, có vài đơn hàng đồ uống lớn, lợi nhuận cao hơn cả hai tháng trước cộng lại. Mùa đông đồ uống nóng bán chạy hơn, món tráng miệng và bánh mì cũng đang được ưa chuộng, nên đồ thừa và đồ lãng phí cũng ít hơn. Nhưng hoa thì hơi rắc rối, hoa của Kafa có tỷ lệ thất thoát cao và thời hạn sử dụng ngắn. Mặc dù mảng kinh doanh hoa của Kafa hướng đến phân khúc trung và cao cấp, nhưng không kiếm được nhiều tiền chỉ từ việc bán hoa.

Thị trường hoa quanh năm không phải mùa vụ, ngoại trừ các dịp lễ thì trong suốt thời gian còn lại của năm đều ế ẩm, việc này cũng tốn thời gian và công sức, đòi hỏi rất nhiều đầu tư. 

Dung Nhân đang do dự không biết có nên từ bỏ mảng kinh doanh hoa hay không, vẫn đang cân nhắc. 

Mặt khác, Kafa không phải là cửa hàng nhượng quyền và vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Năm nay, họ mới chỉ có một lượng khách hàng ổn định, việc bán hoa chỉ là một mánh lới để thu hút khách hàng. Vào lúc này cải cách lớn sẽ không phải là quyết định sáng suốt. 

Tết sắp đến, sau khi bán hết lô hoa này sẽ thảo luận với Kiều Ngôn. Dung Nhân không thể tự mình quyết định, nàng cần tham khảo ý kiến của đối tác. 

Món tráng miệng không thể để qua đêm đã miễn phí đóng gói cho hai nhân viên. Kafa đóng cửa lúc mười giờ, đến chín giờ, cửa hàng đã hoàn toàn hết đơn hàng. Sau khi nhà bếp, quầy lễ tân, bàn ở tầng một và tầng hai đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhân viên có thể về sớm. 

Dung Nhân kiểm tra sổ sách rồi lên lầu tắm nước ấm thư giãn. 

Ôn Như Ngọc để lại quần áo ở đây, không mang đi. Phòng tắm vẫn y nguyên như lúc sáng. Nước trên sàn gạch đã khô, nhưng chai lọ trên bồn rửa vẫn vương vãi khắp nơi, trông như mớ hỗn độn hai người vô tình gây ra vào đêm hôm trước. 

Dung Nhân nhắm mắt nghỉ ngơi, không rảnh để nghĩ đến mớ hỗn độn đó, đầu óc trống rỗng. 

Đây là điều thường xảy ra khi sống một mình trong một thời gian dài. Ban đêm không có việc gì làm, không quen với việc nhàn rỗi. Sau khi tắm xong, nàng thoa kem dưỡng da trước gương. Lẫn trong đống kem dưỡng da là những gì còn sót lại từ hôm qua. Nàng không nhớ là mình hay Ôn Như Ngọc đã ném vào đó, Dung Nhân thản nhiên nhặt lên ném vào ngăn kéo. 

Mãi đến mười một giờ nàng mới lên giường, lại kiểm tra điện thoại trước khi ngủ. 

Vì Dung Nhân không trả lời, Chúc Song cũng chẳng tự chuốc nhục nhã. Người trưởng thành là ngươi tình ta nguyện chứ không phải ép buộc. 

Ngược lại, Ôn Như Ngọc giống như chỉ muốn trả lại quần áo. 

Dung Nhân nhắn tin cho cô cả, báo tin tình hình của Cao Nghi. Nàng không phàn nàn, cũng không nhắc đến việc giáo viên mời phụ huynh đến. Nàng chỉ nói Cao Nghi đã xuất viện, kết quả xét nghiệm không có vấn đề gì nghiêm trọng. 

Gia đình cô cả đã sớm đi ngủ, hôm sau mới trả lời. Những câu nói quen thuộc nói vất vả Dung Nhân chăm sóc đứa trẻ, cùng với vài câu ân cần hỏi han, bao gồm cả việc thúc giục nàng kết hôn. 

Dung Nhân sinh ra đã cong, từ nhỏ, nàng đã nhận thức rõ về xu hướng tính dục của mình. Trong suốt hai mươi chín năm, bất kể tuổi dậy thì hay bất kỳ giai đoạn nào khác, nàng vẫn kiên định: nàng thích phụ nữ, chỉ phụ nữ, không thể chấp nhận đàn ông. 

Nàng đã comeout từ khi quen bạn gái đầu tiên, chưa bao giờ giấu giếm. Năm đó, cha nàng rất giận dữ, đánh mắng, thậm chí còn đuổi nàng ra khỏi nhà vào thời điểm tồi tệ nhất, cắt đứt quan hệ với nàng, việc này không hề nhượng bộ, chưa từng một lần. 

Qua nhiều năm, bạn bè và người quen của nàng dần dần chấp nhận và tôn trọng xu hướng tính dục của nàng, nhưng gia đình nàng vẫn không hết hy vọng, nghĩ rằng một ngày nào đó nàng sẽ thay đổi, giống như một đứa con lạc đàn sẽ trở về con đường đúng đắn. 

Cô cả của nàng nghiêm túc nói, liên tục bày tỏ sự lo lắng và bất an cho tương lai của nàng. 

Dung Nhân đã quen với điều này, đều phớt lờ đi. 

Biết nàng sẽ không nghe, cô cả thậm chí còn gọi video cho nàng. Nếu cuộc gọi không qua một lần, cô cả sẽ tiếp tục thử hai ba lần nữa, không yên tĩnh. 

Dung Nhân bất lực, trả lời cuộc gọi, hoàn toàn phớt lờ lải nhải từ đầu dây bên kia. 

Cô cả chỉ tiếc mài sắt không thành thép, bà nói rằng công ty có một tài năng trẻ mới. Hắn cao ráo đẹp trai, có bằng tiến sĩ, là con một và là người Thượng Hải. Gia cảnh của hắn rất tốt, gia đình muốn giới thiệu hắn với Dung Nhân. Họ hy vọng Dung Nhân có thể bỏ đi định kiến của mình, đừng cố chấp và thử liên lạc với hắn. 

Đây là lần đầu tiên họ giới thiệu một người đàn ông. Các trưởng bối cho rằng đồng tính luyến ái là lệch lạc khỏi con đường đúng đắn. Chỉ cần nàng chịu quay đầu và thay đổi thì sẽ không có vấn đề gì lớn. 

Dung Nhân lười tranh luận nên đã thẳng thừng từ chối. 

Cô cả thở dài, lắc đầu liên tục. 

"Nếu mẹ con còn sống..." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!