Tuy cách nhau một cái bàn, nhưng có lẽ vì lúc này xung quanh không có ai khác, im lặng đến đáng sợ, không khí nặng nề và ngột ngạt. Áp lực càng lúc càng nặng nề, nhuốm một màu sâu thẳm mơ hồ.
Ôn Như Ngọc dựa vào bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt dài đẹp như tranh vẽ ngước lên nhìn thẳng, dò xét.
Một cảm giác ràng buộc kỳ lạ vô hình bao trùm lấy nàng. Mặc dù đối phương không có hành vi gì thêm, Dung Nhân vẫn bất giác thẳng lưng, âm thầm ngả người ra sau một chút để tạo khoảng cách. Nàng nắm chặt chiếc khăn trắng, nhẹ nhàng kéo một góc.
"Không phải vậy thì sao?"
Vài giây sau, Dung Nhân cứng đờ hỏi. Giọng điệu tự tin, nhưng toàn thân lại lộ rõ không dễ chịu. Phản ứng theo bản năng của nàng giống như thành thật hơn so với giọng điệu khô khan.
Ôn Như Ngọc nhìn thấu, nhưng không hề phá vỡ. Cô chống tay lên quầy lễ tân, gõ nhẹ hai ngón tay, khẽ nói: "Cảm giác không giống vậy."
Dung Nhân nhăn mặt, không quen bị nhìn chằm chằm, quay mặt đi: "Cô cảm giác sai rồi."
Ôn Như Ngọc không nói gì, chỉ bĩu môi: "Có lẽ vậy, cũng có thể. Em bận rộn như vậy, hình như hôm nay có rất nhiều việc phải làm."
Dung Nhân đặt khăn xuống, cầm lấy ly đong đã rửa sạch từ trước rửa lại. Nàng nghiêng người về phía bồn rửa, nhân cơ hội quay lưng lại với đối phương, đáp: "Có một chút."
"Cửa hàng không đông khách lắm, là nhiều đơn hàng trực tuyến sao?"
"Gần như là vậy."
"Tôi không thấy em nhận đơn hàng nào cả."
"Là đơn hàng đặt trước, tôi nhận trước khi chị đến."
Ôn Như Ngọc cố tình hỏi, giống như cô thật sự tin nàng. "Gần đến giờ giao hàng rồi, sao còn chưa giao, giao kịp không?"
Lời nói dối bị vạch trần, động tác mở vòi nước của Dung Nhân cứng đờ, sau một lúc im lặng, nàng bình tĩnh nói tiếp: "Đều là đơn hàng ca đêm. Vẫn còn sớm, giao trễ một chút."
Ôn Như Ngọc buồn cười, thấp giọng cười một tiếng.
Dung Nhân nghe rõ, biết người này cố ý, nàng sững sờ một lúc, rồi giả vờ không để ý, tiếp tục công việc, nhanh chóng làm việc không chút trì hoãn.
Ôn Như Ngọc đến lấy gói đường, nhưng trên quầy không có gói nào. Nhân viên trong cửa hàng đều bận việc riêng, hai chủ cửa hàng cũng chẳng rảnh để quan tâm đến chi tiết này, hiện tại khách hàng phải tự tìm.
"Cho tôi hai gói đường, cảm ơn."
Tắt nước, lau khô tay, Dung Nhân đưa gói đường cho cô.
Đối phương đưa tay nhận lấy, không tránh khỏi chạm vào.
Đầu ngón tay của đối phương ấm áp, còn Dung Nhân vừa rửa tay xong, làn da mát lạnh mịn màng sau khi được nước lạnh k*ch th*ch, hoàn toàn trái ngược. Cái chạm thoáng qua, đồng thời rùng mình.
Nhưng tất cả chỉ là vô tình, không phải cố ý.
Ôn Như Ngọc rút tay lại trước, giải thích: "Vừa rồi không cẩn thận..."
Tốt nhất là cô không nên giải thích, nói ra càng không đúng hơn. Dung Nhân phớt lờ, giống như nàng không hay biết, không cảm giác gì.
"Ừm."
Ôn Như Ngọc cất gói đường đi, nói: "Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."
Dung Nhân nói: "Nếu cô không quen uống đồ uống đắng thì có thể gọi món khác, Americano không phải ai cũng uống được."
Vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh sau khoảng cách cố ý ban đầu, lời nói của Dung Nhân không tránh khỏi trở nên xa lạ lạnh lùng giống như khó chịu với hành vi này.
Ôn Như Ngọc thấy vậy, hiểu lầm là muốn cự tuyệt. Cô rất có chừng mực ngừng trêu chọc nàng, lùi lại nửa bước. Cô lắc gói đường, ra hiệu lập tức quay lại, không làm phiền nàng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!