Hầu hết các quán ăn vặt gần đây đều mở cửa đến rạng sáng, sau mười giờ đêm cũng khó bắt xe, vì Dung Nhân đã cố gắng gọi ba chiếc taxi liên tiếp mà không thành công. Nàng định thử vận may ở một ngã tư vắng vẻ hơn. Đôi chân thon dài thẳng tắp chưa bước được một bước thì đột nhiên nghe thấy những lời kia, theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng còn chưa há miệng thì Nhậm Giang Mẫn đang đợi taxi cùng nàng đã lên tiếng, nhiệt tình muốn xoa dịu không khí, chu đáo cho cả hai: "Vậy được đó, A Nhân đi xe một mình về sẽ không an toàn, như vậy cũng được. Mọi người có thể ngồi chung xe để chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, chúng ta đều đã uống rượu, nên cẩn thận một chút."
Vài người bạn khác gần đó cũng chen vào, vui vẻ bước lên giúp bắt xe. Bọn họ một chiếc xe trống rồi vẫy vẫy tay: "Có xe rồi, A Nhân, các cậu đi trước đi, bọn tớ sẽ đợi chuyến sau."
Từ đầu đến cuối, thậm chí Dung Nhân còn chưa kịp nói một lời. Bạn bè nàng vội vàng gọi xe cho nàng nên nàng đành phải lên xe. Nàng chỉ có thể liếc nhìn Ôn Như Ngọc đang không khách khí cúi xuống lên xe, sau khi người kia lên xe thì nàng cũng lên theo.
Nhậm Giang Mẫn mỉm cười ra hiệu tạm biệt: "Ôn tổng, có thời gian hôm nào hẹn, phiền chị chăm sóc A Nhân của chúng ta nhá. A Nhân, khi nào về nhà thì vẫn quy định như cũ, có gì thì vào nhóm chat, có việc thì trực tiếp call."
"Tôi biết rồi, đêm nay các cậu vất vả rồi." Dung Nhân gật đầu chào tạm biệt bạn bè.
Ngô Lâm Ngữ trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện, lòng bàn chân như dính vào mặt đất, nhìn họ lần lượt vào trong, vẻ mặt cô càng thêm không nhịn địn. Vạn Vạn vỗ vai cô, bảo tài xế riêng đã đến, đến lúc lên xe rồi. Cô không nhúc nhích, hoàn toàn lờ hắn đi.
"Chị Lâm Ngữ, đi thôi. Tài xế riêng đang đợi." Vạn Vạn lớn tiếng nói.
Ngô Lâm Ngữ lúc này mới định thần lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào nơi đó, hồi lâu không rời.
"Chờ một chút."
"Cậu xem chị Như Ngữ làm gì vậy? Có chuyện gì sao?" Vạn Vạn là thẳng nam, nghĩ mãi không ra, cảm thấy khó hiểu.
Bỗng nhận ra mình đã thất thố, biểu hiện quá trắng ra, Ngô Lâm Ngữ quay đầu nhìn mọi người xung quanh. Cô nghiêng đầu nhìn thấy Tề Tụng đang đứng bên cạnh nhìn cô, giống như đã nhìn ra điều gì đó, đang trầm ngâm suy nghĩ. Ngô Lâm Ngữ âm thầm siết chặt tay, tuy không cam lòng nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, kìm nén cảm xúc không nên bộc lộ, giải thích: "Tôi muốn xác nhận chút, sợ không an toàn."
Vạn Vạn cười toe toét lại thúc giục cô: "Chị Như Ngọc lớn rồi, không phải trẻ con. Bọn họ có hai người mà, chị đừng nghĩ nhiều, trung tâm thành phố đông đúc như vậy có thể có chuyện gì chứ?"
Nói xong, hắn kéo Ngô Lâm Ngữ vào xe.
Không thể ngăn Vạn Vạn, Ngô Lâm Ngữ đành lên xe. Khi cô ngẩng đầu lên, xe đã khởi động và lái đi, bóng người nhanh chóng biến mất ở ngã ba đường, cái gì cũng không thấy.
Cô mím môi, c*n m** d*** theo thói quen. Trong ánh sáng lờ mờ, Ngô Lâm Ngữ nghiêng đầu sang một bên, quay về phía cửa sổ. Cô im lặng suốt quãng đường còn lại, không nói một lời, trầm lặng khác thường.
Trong chiếc taxi đang lái đi.
Hai người cao lớn tay chân dài, về lý thuyết có thể ngồi vừa ba người ở ghế sau. Tuy nhiên, Ôn Như Ngọc đã dịch chuyển về giữa, cố tình nhích một bên, ép Dung Nhân bị kẹp ở cửa. Bất kỳ chuyển động nào cũng có thể dễ dàng khiến nàng đụng phải cô.
Tài xế lái xe rất nhanh, đường xá lại khó đi, nên xe không tránh khỏi lắc lư và mất thăng bằng.
Một khúc cua gấp khiến thân hình Dung Nhân bị quán tính, nàng mất thăng bằng suýt ngã vào vòng tay người kia.
May mà nàng kịp giữ thăng bằng vào phút cuối, nhưng khi đang bám vào ghế, tay nàng vô tình chạm vào tay Ôn Như Ngọc. Ngay khi lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay, một luồng hơi lạnh ập đến. Dung Nhân theo bản năng cố gắng rút lại, nhưng trước khi kịp phản ứng, chiếc taxi lại rẽ gấp một lần nữa, nàng không thể tránh được nữa... Ôn Như Ngọc giữ chặt nàng, giống như bất chấp các định luật vật lý, ngồi bất động vững vàng như núi, không bị ảnh hưởng, còn có thời gian để ý đến nàng.
Cảm thấy một bàn tay đặt trên eo mình, Dung Nhân lùi lại ngã người ra sau.
Khi họ tách ra, nàng nhận ra Ôn Như Ngọc đặt một chân lên ghế trước mặt mình, chẳng trách cô không bị rung lắc.
Trong hai phút đầu, hai người gần như không giao tiếp gì, cả hai đều im lặng. Tài xế phía trước không hoạt bát như thường ngày, cả xe im phăng phắc.
Sau khi xe ra khỏi cầu vượt, Ôn Như Ngọc đột nhiên nhắc đến chuyến đi Úc.
Dung Nhân không có hứng thú với chuyện này, không trả lời.
"Lúc đi khá vội, không ngờ sẽ đi lâu đến vậy, cứ tưởng có thể đến dự tiệc mừng, hóa ra lại lỡ mất." Ôn Như Ngọc chậm rãi nói, cố ý chuyển chủ đề sang nàng: "Kiều Ngôn nói em cũng đến đó, ở lại rất lâu. Tôi không nghĩ em lại đi, còn tưởng em bận rộn ở cửa hàng không có thời gian."
Nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ dần dần biến thành những đường nét đứt quãng, Dung Nhân ban đầu giả vờ không nghe thấy, đến khi nhắc đến Kiều Ngôn, vẻ mặt nàng mới hơi động, trả lời: "Dạo này cũng ổn, chỉ là tạm được thôi, không bận rộn lắm."
Ôn Như Ngọc đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo: "Hôm đó Lâm Ngữ cũng đến đó phải không? Còn trùng hợp gặp em ở cửa."
Dung Nhân: "Không phải đến lấy đồ cho chị sao, không biết à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!