Ngày thường, vòng bạn bè của Dung Nhân cũng khá tốt, có nhiều mối quan hệ xã hội. Tương tự, nàng hiếm khi có khoảng trống dài trong mối quan hệ. Có giữ liên lạc tiếp xúc qua vài người, nhưng trong ấn tượng không có ai tên là Chúc Song. Nàng định thần nhớ lại trong hai giây mới miễn cưỡng nhớ ra người kia là ai.
Vài tháng trước, nàng gặp Chúc Song ở một buổi biểu diễn của một ban nhạc địa phương tương đối ít người biết đến, Chúc Song liên tục bị người lạ tiếp cận, không thể thoát ra. Thật trùng hợp là hai người đều được bạn chung mời đến ủng hộ ban nhạc. Vì giao tình, Dung Nhân giả vờ làm bạn gái nàng ấy, giúp nàng ấy tránh khỏi rắc rối. Diễn xong hai người cũng không nói chuyện với nhau, Dung Nhân gần như quên mất nàng ấy, hoàn toàn không biết gì.
Chúc Song và Ôn Như Ngọc có mối quan hệ... Dung Nhân hậu tri hậu giác nhận ra, bị sự nhiệt tình quá mức của Chúc Song lấn át, hoàn toàn lờ đi người còn gây chú ý hơn phía sau.
Chưa đầy nửa ngày mà hai người đã gặp nhau hai lần, đúng là định mệnh.
Ôn Như Ngọc thản nhiên nhìn hai người, ghi nhớ cụm từ "người yêu cũ" của Chúc Song. Ánh mắt mang theo vài phần ý tứ sâu xa, không hề che giấu, tầm mắt nhìn vào bàn tay đang đặt trên lưng Dung Nhân, dừng một chút, rồi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Dung Nhân cũng đang nhìn lại cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, biểu hiện của người kia cũng có chút ý vị sâu xa, nhìn sang bên này không nhúc nhích.
Nghĩ hai người này không quen, Chúc Song nói với Dung Nhân: "Đây là đối tác của công ty em, Ôn Như Ngọc. Hôm nay vừa vặn đến đây bàn chuyện hợp đồng, em đang đưa chị ấy xuống."
Giải thích xong, nàng ấy chỉ vào đồ của Dung Nhân rồi nói, âm thanh vừa đủ để bọn họ nghe thấy: "Em đã gọi cà phê rồi, không cần tìm người. Lần trước chia tay em quên hỏi số điện thoại của chị, tìm khắp nơi mới biết chị đã đi rồi. Chị Nhu nói chị mở một cửa hàng ở khu vực công ty của em, nếu không có chị ấy, em đã không tìm thấy chị."
Chị Nhu là bạn chung của hai người.
Sự chú ý của Dung Nhân chỉ ở trên người Ôn Như Ngọc, không quá quan tâm đến lời Chúc Song nói. Có chút không thoải mái trước cái nhìn chằm chằm của Ôn Như Ngọc, nàng rũ mắt xuống, cố tình tránh ánh mắt của cô, cố gắng trấn tĩnh lại.
Chúc Song vốn nổi tiếng là người hướng ngoại, không hề để ý đến thái độ kỳ lạ của hai người, thậm chí còn hoà hoãn tình hình.
Cả hai đều không nói sự thật với Chúc Song.
Vẻ mặt nghiêm túc như lần đầu gặp mặt, Ôn Như Ngọc không để bầu không khí lắng xuống, cho Chúc Song chút mặt mũi, mở lời trước: "Chào cô Dung, rất vui được gặp cô."
Mặt Dung Nhân không chút biểu cảm, không mặn không nhạt đáp: "Ôn tổng."
Cả ba người chẳng có gì để nói, chẳng ai trong số họ hiểu rõ về nhau.
Chính xác mà nói, chính Dung Nhân cũng đều không quen biết hai người trước mặt. Chúc Song và Ôn Như Ngọc không chỉ là đối tác, trưởng bối trong nhà là bạn thân, thường xuyên gặp nhau, là người quen. Nếu không, tại sao Chúc Song lại không nhìn rõ tình hình, lôi kéo một đối tác quan trọng vào cuộc trò chuyện phiếm với một Dung Nhân không quá quan trọng chứ?
Ôn Như Ngọc là một người phụ nữ thông minh, mắt không mù, cô nhận ra ngay. Cô biết Chúc Song có tình cảm với Dung Nhân, còn có giữa hai người họ có một cảm giác xa cách.
Hàng đã được giao, nàng cần phải quay lại cửa hàng, trùng hợp là lại đi cùng thang máy.
Lúc này, không có mấy người đi làm đang chờ thang máy. Ba người đứng ở hai vị trí khác nhau. Chúc Song ấn nút tầng B1, nghĩ Dung Nhân không lái xe, liền săn sóc hỏi: "Em cũng phải ra ngoài, hay là em đưa chị về nhé?"
Dung Nhân nhẹ nhàng đáp: "Em cứ đi làm việc của mình đi, tôi tự lái xe về."
"Được được. Lần sau có dịp em sẽ đưa chị về."
"Ừm."
Chúc Song tiến lại gần, thuận miệng hỏi thăm tình hình gần đây của Dung Nhân. Dung Nhân đáp: "Bình thường, đều như vậy."
"Vậy tức là gần đây chị rảnh rỗi."
"Cũng tạm."
Chúc Song đi thẳng vào vấn đề: "Ngày mai chúng ta cùng ăn cơm đi, em có thể mời không? Lần trước em còn chưa cảm ơn chị đã giúp em."
Dung Nhân nói: "Không vấn đề gì. Đừng khách sáo như vậy."
Nàng không từ chối tức là đồng ý. Chúc Sương mỉm cười: "Được rồi, tối nay hẹn thời gian, chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại rồi nói chuyện riêng."
Xung quanh có người lạ, nên không tiện nói nhiều về chuyện này. Nàng ấy nói vài câu rồi thôi.
Toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người lọt vào tai Ôn Như Ngọc, cô tỏ ra thờ ơ, không chen vào, không hề có chút hứng thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!