Bàn ăn trên quầy được phủ một tấm khăn trải bàn dày màu trắng, giữ chặt bằng một chiếc bàn xoay thủy tinh. Hai đầu khăn rũ xuống che khuất phần lớn tầm nhìn bên dưới bàn. Ghế cũng được phủ một tấm khăn kín mít, đồng bộ che khuất tầm nhìn từ phía sau. Như vậy, bí mật đang diễn ra đã bị che giấu hoàn toàn, không để lại dấu vết gì.
Cái chạm di chuyển xuống dưới, đầu tiên là bắp chân, nhẹ nhàng đẩy nhẹ hai lần, rồi từ từ di chuyển xuống mắt cá chân, dừng lại ở đó.
Cực kỳ kiên trì, nước chảy mây trôi, giống như vô ý nhưng lại tự nhiên, rất không an phận.
Nhưng biểu cảm của người kia lại cực kỳ bình tĩnh, dáng vẻ giống như không liên quan cũng không quan tâm. Trong khi làm hành vi đó, cô nhấp vào giao diện trò chơi trên điện thoại, những ngón tay thon dài của cô chuyển động nhanh nhẹn, tâm trí bận tâm đến biến động trên màn hình, giống như chưa làm cái gì.
Bàn ở đây có mười chỗ ngồi, khoảng hai mươi người chia thành hai, còn thêm chỗ ngồi. Hai chỗ ngồi nữa được thêm vào bàn bên cạnh, ba chỗ ngồi nữa được thêm vào bàn mấy người Dung Nhân đang ngồi. Hiện tại, các chỗ ngồi gần nhau đến nỗi ngay cả một chuyển động nhỏ nhất cũng sẽ bị những người ngồi gần đó chú ý.
Dung Nhân và Tề Tụng vẫn chưa nói chuyện xong. Nếu nàng có bất kỳ hành vi bất thường nào, Tề Tụng sẽ lập tức nhận ra, hoặc ai đó có con mắt tinh tường sẽ bắt được.
Trước mặt bạn bè, Dung Nhân nhanh chóng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, thậm chí không liếc sang phải, giả vờ không cảm giác được, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Sau đó Tề Tụng chuyển sang bàn luận về lễ kỷ niệm của Đại học A, bao gồm các hoạt động, mời cựu sinh viên ưu tú các năm trước, bao gồm cả lớp của Dung Nhân, chương trình lễ kỷ niệm buổi tối. Tóm lại, Đại học A đã đầu tư rất nhiều tâm huyết cho lễ kỷ niệm này, sẽ sôi động và thú vị hơn những năm trước, nàng thực sự muốn đến xem thử.
Ban đầu, Dung Nhân có thể trò chuyện bình thường với cô, trôi chảy không bị ngắt quãng, thậm chí còn nhắc đến Cao Nghi.
"Em họ của chị học ngành gì?" Tề Tụng cũng chưa ăn gì nhiều. Đây là lần đầu tiên cô nói về cuộc sống cá nhân nên không thể không hỏi.
Dung Nhân đáp: "Khoa học máy tính."
"Khá ấn tượng đấy, đó là một trong những chuyên ngành chủ lực của trường chúng ta."
"Từ nhỏ đến lớn thành tích của em ấy luôn tốt."
Hiện tại, Tề Tụng đang dạy toán cao cấp tại Đại học A, nhưng không dạy khoa học máy tính. Vốn có nền tảng về tài chính, cô không thực sự am hiểu chuyên ngành của Cao Nghi lẫn Dung Nhân, nên cô tiếp tục cuộc trò chuyện tập trung vào hai lĩnh vực mà cô chưa biết đến.
Dung Nhân vẫn bình tĩnh trả lời mọi câu hỏi, nhưng thực ra nàng cũng chưa làm nhiều việc liên quan đến chuyên ngành của mình, nên chỉ hiểu biết hạn chế. Về máy tính, nàng còn biết ít hơn.
Tiếng trò chuyện của họ vẫn chưa dứt cho đến khi thu hút sự chú ý của những người bạn xung quanh. Một người phụ nữ mặc đồ xanh quay lại, mỉm cười xen vào: "Hả? Thật sao? A Nhân, em học ngành kỹ thuật cơ khí à, trước nay chưa từng nghe nói đến. Vậy chúng ta có duyên rồi, tôi cũng học ngành kỹ thuật cơ khí, nhưng tôi học đại học ở thành phố C."
Người phụ nữ mặc đồ xanh là một phụ nữ lớn tuổi, ngoài bốn mươi, một người phụ nữ cường nhân trí thức. Hồi đó, cô là nghiên cứu sinh tiến sĩ, là một kỹ sư, Dung Nhân cảm thấy mình không thể so sánh được.
"Ôi, chúng ta chỉ là ăn tiền từ thời đại và bắt kịp thời đại thôi, không phóng đại như vậy. Em khiêm tốn quá đấy, chương trình kỹ thuật cơ khí của Đại học A như thế nào cũng là chương trình hàng đầu, em không kém, đừng nói vậy." Người phụ nữ mặc đồ xanh tính khí ngay thẳng nói. "Nếu em tiếp tục học lên, không chừng em còn giỏi hơn tôi."
Cuộc trò chuyện trên bàn vẫn diễn ra bình thường, nhưng hành động "vượt qua quy củ" dưới gầm bàn vẫn không hề giảm đi. Dung Nhân cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói bình thản.
Cảm giác ngứa ngáy ở mắt cá chân lan lên da thịt, nhẹ nhàng v**t v*, cọ xát, rồi lại đi xuống, ái muội chạm vào... Nàng siết chặt tay, Dung Nhân cố gắng lờ đi cảm giác kỳ quái, nhưng khi cảm nhận được sự chạm nhẹ trên mắt cá chân nhạy cảm, nàng không khỏi cứng đờ, sống lưng cũng cứng nhắc, giống như khoảnh khắc bị siết cổ, điểm yếu chí mạng của nàng bị đối thủ nắm chặt.
Trò chơi của Ôn Như Ngọc vừa mới bắt đầu, một đường thắng thế, nhanh chóng hạ gục hầu hết các đối thủ. Cô khá thoải mái, thoạt nhìn có vẻ như đang chơi nghiêm túc, khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc.
Một người khác trên bàn tới gần cô, cô trả lời thành thạo điêu luyện, hoàn toàn ung dung, giọng điệu không hề dao động.
Có người nghiêng người hỏi: "Em đang chơi gì vậy? Sao mải mê thế?"
Cô không sợ bị phát hiện, dù thái sơn có đè nặng cũng đều có thể duy trì trầm ổn, nhàn nhạt nói: "Game di động, chơi thử không? Tôi gửi link cho chị."
Người kia không chơi: "Quên đi, mấy trò này chỉ dành cho người trẻ tuổi, tôi không thích."
Cổ họng Dung Nhân nghẹn lại, hạ thấp tầm mắt nhìn xuống thức ăn trên bàn trước mặt. Nàng dùng tay xoa xoa chiếc ly, rồi lặng lẽ nhích sang một bên, tránh tiếp xúc.
Tiếc là khoảng cách có hạn, nàng không thể di chuyển quá xa, chỉ có thể tránh một chút. Nàng vừa mới nhích đi, nhưng chưa kịp thoát ra thì đã bị quấn lấy.
Đôi giày nàng đi tối nay dễ tháo, khi chạm vào nhau lần nữa, chúng đã tuột ra từ lúc nào. Hơi ấm áp áp vào da thịt nàng, người kia càng lúc càng không kiêng kị, giống như đã leo lên liền không chịu buông ra.
Dung Nhân có thể cảm nhận rõ ràng từng cử động nhỏ, từng ý niệm ngày càng khó kiểm soát. Rõ ràng là Ôn Như Ngọc đang cố tình gây khó dễ cho nàng. Biết rõ những điều cấm kị không thể chạm tới của nàng, vậy mà vẫn cứ ngang ngược khơi gợi lên, thăm dò, biết là cấm kị, nhưng lại tuỳ ý làm.
Không thể phản kháng lại bất lực, nàng chỉ còn cách trốn tránh thêm lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!