Chương 28: (Vô Đề)

Đây là thời điểm đông đúc nhất trong ngày của quán. Tất cả các bàn đều chật kín, có một hàng người đang chờ ở khoảng trống bên cạnh. Hai bàn của chị Nhu nằm khá xa, việc chen chúc qua đám đông quả là một thử thách.

Nhậm Giang Mẫn vừa đi vừa gọi tên Dung Nhân hai tiếng, những người bạn khác bám sát bên ngoài.

Cách tủ trưng bày chưa đầy hai mươi mét, Nhậm Giang Mẫn tiến lại gần chủ quán hỏi xem có thấy nàng không. Chủ quán bận rộn đến chân không chạm đất, nào có thời gian để ý khách hàng đã đi đâu, trước đó Dung Nhân đến gọi đồ uống còn không rảnh nhìn nhiều một chút, lúc này cũng đang vội vàng lật từng xiên thịt, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Có thể đã về nhà, hoặc có thể đã đến cửa hàng khác để mua gì đó rồi."

Câu trả lời này cũng có khả năng, khách hàng thường bỏ giữa chừng vì một trong hai lý do sau: có việc đột xuất, đến cửa hàng tiện lợi hoặc quán trà sữa gần đó để mua đồ uống.

"Cô gọi điện hỏi thử xem, hoặc có thể tôi nhớ nhầm," chủ quán nói, hắn cầm một nắm gia vị, rải đều và phết dầu lên. Một ngọn lửa bập bùng bùng lên từ bếp lò, khiến Nhậm Giang Mẫn giật mình lùi lại hai bước. Rồi cô liếc nhìn tủ trưng bày và tiến về phía đó.

Do góc nhìn, không thể nhìn rõ thứ gì ẩn sau tấm bạt nhựa gần bếp lò. Ánh sáng mơ hồ từ tủ trưng bày chỉ lờ mờ hiện ra.

Ban đầu, Nhậm Giang Mẫn không để ý. Sau khi liếc nhìn tìm kiếm ở nơi khác: ven đường, sau những hàng cây dọc theo tường sân, dưới ánh đèn đường. Cô nghi ngờ Dung Nhân thực sự đã đi làm gì đó, chẳng hạn như gọi điện thoại. Không tìm thấy nàng, cô quay lại tập trung sự chú ý vào khu vực phía sau tấm bạt nhựa.

Nghi hoặc nhìn quanh, Nhậm Giang Mẫn suy nghĩ, rồi từ từ tiến lại gần.

Một bước, hai bước... Khi đến gần hơn, hình ảnh ẩn sau tấm bạt nhựa dần hiện rõ hơn, hé lộ những bí mật ẩn giấu bên trong.

Bạn cũng đi theo, cùng đi tới.

Khi chạm đến tấm bạt, cô gạt sang một bên.

Soạt!

Nhưng chẳng có gì cả.

Hình bóng xa xa chỉ là cái bóng in trên tấm vải. Mà không chỉ ở đây, phóng nhìn xung quanh, chẳng có gì ngoài những chai bia rỗng và giỏ chất cao hơn cả một người.

Nhậm Giang Mẫn thở phào nhẹ nhõm.

"May mà không phải, sợ chết tớ rồi, còn tưởng người ở đây." Nhậm Giang Mẫn là một người hay tưởng tượng, cảm thấy tim mình như nhảy vọt lên cổ họng.

Bạn cô cười nói, "Cậu xem cái gì vậy? Thật là, cậu đang đoán mò gì đấy? Được rồi, chắc hẳn là đã đi đâu đó rồi. Cứ gọi điện cho cậu ấy đi, hai ta đi loanh quanh lung tung, tự dọa mình, cũng làm tớ căng thẳng chết rồi. Đường đông người thế này làm sao có chuyện gì xảy ra được? Đi thôi, tớ đi lấy điện thoại, lúc chạy đến quên mang theo."

Nhậm Giang Mẫn nói, "Tớ cũng không mang điện thoại. Đi thôi, gọi điện thoại."

Nói xong hai người lá gan nhỏ nôn nóng quay trở lại đường cũ, di chuyển nhanh chóng.

Trong khi đó, hai người đứng sau bức tường chai rỗng xếp chồng lên nhau hơi thả lỏng, thần kinh căng thẳng.

Phải nói rằng Dung Nhân thở phào nhẹ nhõm. Người đang áp sát vào nàng vẫn mặt không biến sắc, toàn bộ quá trình không hề có chút lo lắng, bình chân như vại. Thậm chí còn có tâm tình chạm vào bả vai nàng, nhẹ nhàng di chuyển tay dọc theo xương quai xanh của nàng. Tiếng bước chân xa dần, Dung Nhân sợ tiếng động sẽ khiến mấy người Nhậm Giang Mẫn quay lại, liền ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nhàn nhã của người kia. Nàng nắm lấy cổ tay đang giả vờ làm bậy của người kia, dùng sức nắm lấy.

Ôn Như Ngọc chịu đựng cơn đau khá tốt, vẻ mặt không hề thay đổi, thậm chí còn nhếch môi cười.

"Đừng được voi đòi tiên," Dung Nhân nói, giọng trầm thấp.

Ôn Như Ngọc áp sát vào nàng, môi gần như chạm vào nhau lần nữa, chỉ cần nhích lại gần là có thể chạm vào nhau, nhưng vẫn cố gắng tránh vượt qua rào cản cuối cùng, ngoan ngoãn nằm trong ranh giới.

"Tuyệt tình như vậy..." Ôn Như Ngọc nhỏ giọng nói, hô hấp nhẹ như lan. "Vừa nãy nếu tôi không kéo em lại thì em đã bị phát hiện rồi. Trở mặt không quen biết như vậy."

"Nếu chị không đi theo thì đã không có chuyện này," Dung Nhân nói, vỗ nhẹ vào cánh tay cô.

Ôn Như Ngọc mặt dày đáp: "Ừm, đều là do tôi."

Dung Nhân càng lúc càng không muốn để ý đến cô, quay đi, liếc nhìn về hướng mấy người Nhậm Giang Mẫn đã rời đi. Sau khi xác nhận mọi người đã đi hết, nàng đẩy cô ra.

"Về thôi, hẵn là đồ ăn đã dọn lên hết rồi."

Nói xong, nàng xoay người rời đi, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh vốn có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!