Quầy đồ ăn nằm bên trong quán, còn bếp nướng thì khuất sau một gốc cây ven đường, cách đó hơn hai mươi mét. Có một tấm rèm che lối vào, hai người đang ở trong một khu vực tối, khó có thể nhận ra bất kỳ chuyển động nào từ phía sau.
Kẹp giữa hai nơi, Ôn Như Ngọc rất giỏi trong việc chọn thời cơ, tìm ra khoảng trống trước khi đuổi theo.
Nghe thấy giọng nói, Dung Nhân dừng lại, quay lại nhìn người kia.
"Chuyện gì?" Dung phớt lờ lời nói khó hiểu của cô, phản ứng của nàng khi gặp Ôn Như Ngọc ở ngoài vẫn luôn như vậy. Tuyệt đối dùng thái độ xã giao không liên quan gì đến nhau, một mối quan hệ hời hợt, đối xử với cô như người xa lạ.
Ôn Như Ngọc đi theo nàng, nói thẳng: "Xem ra em rất hài lòng với em ấy."
Dung Nhân liếc cô: "Không liên quan đến chị."
Ôn Như Ngọc tiếp tục: "Tôi cũng không có nói vậy. Thật ra cũng không sao, nhưng hỏi một chút cũng không được sao?"
"Đừng ở đây tìm phiền phức, nhàn quá thì đi hỗ trợ một chút đi."
"Vậy có đúng hay không?"
Dung Nhân lười tranh luận với cô, im lặng đi về phía trước. Tối nay tâm trạng nàng không tốt, giờ cũng không muốn nói đến mấy chuyện rối rắm này.
Ôn Như Ngọc tiếp tục: "Tôi hỏi em, em lại như không nghe thấy."
Dung Nhân nói: "Tôi không có điếc."
Ôn Như Ngọc nói: "Vậy thì trả lời đi."
"Chị nói nhiều quá, phiền phức."
"Có sao? Hình như tối nay tôi chẳng nói gì cả."
"Đừng có bám dai như đỉa."
"Ừm, làm chậm trễ công việc của em rồi."
"Một chút."
"Thật sự là giới thiệu đối tượng sao?"
"..."
"Nói đi."
"Thần kinh."
"Đừng luôn mắng người, nói chuyện nghiêm túc đi."
Dung Nhân không muốn để ý đến cô. Sau vài tiếng chơi mạt chược, nàng đã mệt mỏi rồi, không rảnh dây dưa với những chuyện này nữa, hai ba bước đến chỗ ông chủ gọi đồ uống.
Ông chủ đang tất bật làm việc, tay gần như không đủ để cầm hết một dãy xiên nướng. Quán là hai vợ chồng làm chủ, chỉ có hai nhân viên, cả hai đều làm việc trong bếp. Hiện tại gọi đồ uống ông chủ đều không để ý tới, chỉ vào tủ trưng bày ở góc quán, hét to: "Hai vị mỹ nữ vui lòng tự lấy đồ uống nhé, hoặc khi nào rảnh tôi sẽ mang đến sau. Hiện tại tôi đang không rảnh tay, hai người thông cảm nha, tối nay công việc kinh doanh rất thuận lợi, không đủ người, rất xin lỗi."
Không có thời gian chờ ông chủ xong việc, nên Dung Nhân tự mình làm. Nàng thân cao, thường xuyên phải bưng bê đồ lên xuống ở Kafa, một giỏ bia nhỏ không thành vấn đề, nàng chỉ cần đi hai lượt là xong.
Cúi xuống, còn chưa chạm vào giỏ, Ôn Như Ngọc đã ngăn nàng lại, không nhanh không chậm nói: "Còn lâu họ mới gọi món xong, đợi một chút rồi hẳn đi."
Cánh tay Dung Nhân bị nắm lấy, đầu ngón tay Ôn Như Ngọc hơi lạnh, khiến nàng giật mình né tránh.
Đáng tiếc là vô dụng, khí lực của Ôn Như Ngọc không lớn, nhưng lại rất nhanh nhẹn. Cô đã tính toán trước, kéo nàng ra xa hơn, lôi nàng đến bên cạnh tủ trưng bày, vào một góc khuất, khuất khỏi tầm nhìn của bên trong cửa hàng và những người bán hàng phía trước.
Trước mặt có một tấm bạt nhựa che chắn, khiến người ta không dễ dàng nhìn thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!