Ánh sáng lọt vào từ cửa chính câu lạc bộ hắt ra một màu bạc mờ, bức tường thấp phía sau phủ một lớp vàng nhạt. Dung Nhân và Tề Tụng nói chuyện vu vơ. Tối nay hiếm khi có người trò chuyện, nên họ thong thả giết thời gian.
Tề Tụng nhìn sang bên kia đường, nhẹ nhàng tâm sự với nàng: "Bên trong ngột ngạt quá, tôi không quen."
Gió thổi bay những sợi tóc trên trán, Dung Nhân nói: "Cô cũng mới gặp họ thôi, sau này ở chung lâu sẽ không thấy vậy nữa."
"Hẳn là vậy."
"Chị Nhu và Giang Mẫn thích đùa giỡn, thỉnh thoảng cũng nói lung tung, cô đừng để trong lòng."
"Không, hai người họ rất tốt."
"Cô mới đến lần đầu nên mọi người cũng sẽ nhiệt tình một chút."
"Ừm, chỉ là tôi cảm thấy..." Tề Tụng muốn nói lại thôi, nhận ra nói thẳng ra thì không thích hợp, cô nuốt nước bọt rồi đổi lời: "Chị xuống, Ngô lão sư bọn họ cũng không chơi nữa, tôi không quen ai cả, nên có chút lạ."
Dung Nhân không biết chuyện gì đã xảy ra trên lầu từ lúc nàng ra ngoài, có chút ngạc nhiên khi nghe hai người kia không chơi bài nữa, nhưng chỉ vậy thôi, không có cảm thấy gì khác.
"Cuối cùng ai thắng? Giang Mẫn còn chơi không?"
Cho rằng ít nhất nàng sẽ hỏi thăm về mấy người Ngô Lâm Ngữ, nào ngờ là không có, hoá ra là thật sự không quan tâm. Tề Tụng đã nhận ra điều gì đó không đúng ở ba người họ, nhưng lúc đó cô không dám hỏi thẳng. Câu trả lời của Dung Nhân khiến cô có cảm giác như suy đoán của cô đã lầm và suy diễn quá mức.
Tề Tụng không phải là người thích soi mói chi tiết. Thực ra, tình bạn của cô với Ôn Như Ngọc và Ngô Lâm Ngữ chỉ ở mức giao tình, không mấy thân thiết. Giờ Dung Nhân đã nói vậy, cô chỉ đơn giản xem như không có phát hiện cái gì, tiếp tục: "Nhậm tiểu thư vẫn còn chơi, chỉ còn lại chị ấy thôi, chị ấy cũng là người thắng nhiều nhất, Ôn tổng thì thua liên tiếp mấy ván."
Cả hai đều hiểu rõ, cố gắng không nhắc đến chuyện bài bạc, giả vờ thờ ơ và chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng gần gũi hơn.
Tề Tụng là người giao tiếp khéo léo, nhanh chóng xóa tan khoảng cách giữa hai người, cô tự nhiên nói: "Tôi cũng ra từ Đại học A."
Dung Nhân nói: "Không phải cô đi du học sao?"
"Đó là chuyện sau này, tôi học năm nhất đại học ở trong nước."
"Còn tưởng cô đã ra nước ngoài từ nhỏ."
Tề Tụng gọi Ngô Lâm Ngữ là "học tỷ", Dung Nhân đoán cô cũng giống như Ngô Lâm Ngữ, đã ra nước ngoài du học sau khi tốt nghiệp trung học.
"Không có, hoàn toàn không phải vậy. Hồi nhỏ tôi không biết tự chủ, gia đình lo lắng, không cho tôi ra ngoài khi còn quá nhỏ."
"Người lớn tuổi ai cũng đều lo lắng như vậy, đó là điều không tránh khỏi."
"Đúng vậy, ở nước ngoài rồi họ vẫn thường nhắc nhở tôi, thỉnh thoảng gọi điện cho tôi, rảnh rỗi thì bay sang giám sát tôi, sợ tôi học không tốt." Tề Tụng kể lại quá khứ của mình, nói đùa: "Hồi đó tôi khá là phản nghịch, luôn chê họ phiền, thực sự rất không nghe lời."
Dung Nhân nhìn cô một chút: "Không thấy được, nhìn cô không giống người như vậy."
"Không phải, hiện tại đã cải tà quy chính rồi, ở tuổi này cũng không được phép phản nghịch nữa."
"28 tuổi thực ra vẫn còn trẻ, chưa đến nỗi già."
"Nhưng tôi không còn tự tại nữa, nhiều khi không phải muốn làm gì thì làm."
"Đúng vậy."
Tề Tụng lại hỏi: "Có phải chị nhỏ hơn tôi một lớp không?"
Dung Nhân lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Tề Tụng tự giới thiệu, học lớp nào, ai là chủ nhiệm. Dung Nhân lớn hơn cô một tuổi, nhưng đúng là nàng nhỏ hơn cô một lớp. Vậy trái lại Tề Tụng được tính là tiền bối cùng trường.
"Tôi học muộn hơn những người khác một năm, em nhỏ hơn tôi, nhưng lớn hơn tôi một lớp, vậy nên em nhập học sớm hơn tôi một năm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!