Tình huống tiếp theo khá kỳ dị, cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại, bầu không khí kỳ lạ khó tả bao trùm.
Lúc này, những người đứng xem đã tản đi, không còn lời trêu chọc của đám người Nhậm Giang Mẫn, tình hình dần trở nên bế tắc.
Ngô Lâm Ngữ nhìn chằm chằm vào Ôn Như Ngọc một lúc lâu, đôi mắt sáng ngời đọng lại vẻ kinh ngạc, không thể tin hành động của Ôn Như Ngọc, cũng không thể chấp nhận được loại lúng túng như vậy. Khi chạm vào những lá bài, ngón tay cô siết chặt, sức mạnh vô thức tăng lên, động tác tương đối chậm, mỗi vòng chậm một nhịp.
Ôn Như Ngọc là người chơi tiếp theo, vẻ mặt thơ ơ không động lòng.
Ngô Lâm Ngữ cắn khóe môi, đôi mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Ván mới Ngô Lâm Ngữ càng thua khốc liệt, tâm trí hoàn toàn bị phân tâm, Tề Tụng chọc cô ba lần, thậm chí còn đá hai lần. Rõ ràng là giây trước đã bị lấy bài, kết quả giây sau lại quên mất, còn đưa lá bài khác. Vốn dĩ bài không tệ lại bị đánh cho nát bét, có thể nói là làm người không đành lòng nhìn thẳng.
Nhận thấy cô thất thần, Tề Tụng cũng không đuổi theo cô ăn bài. Đáng tiếc, Ngô Lâm Ngữ đã quá loạn không còn khí thế lúc đầu, binh bại như núi đổ, tha cho cô một lần cô đều không cảm kích, quay đầu vẫn đưa ra một lá bài khác.
Chơi bài kiểu này thật nhàm chán, khiến mọi người đều kỳ quái. Trước khi kết thúc Tề Tụng cho cô hai lá bài, cuối cùng lại thắng.
Ván này còn thảm hơn ván cô thua trước Dung Nhân rất nhiều, không so được. Tề Tụng nhận thẻ chip, tuy không có ý định xen vào cuộc tranh đua của bọn họ, nhưng vẫn có chút quan tâm. "Học tỷ, sắc mặt chị không tốt lắm, khó chịu chỗ nào sao? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Hỏi lời này là hỗ trợ cho Ngô Lâm Ngữ một bậc thang, để cô lấy lại khẩu khí, đều chỉnh lại tâm trạng, tránh gây ra lúng túng thêm nữa. Dù mấy người chị Nhu không nhận ra, những họ vẫn ở bên cạnh, nguyên nhân của tình hình là do cô, Dung Nhân cũng đang ngồi ở bàn, ít nhiều gì cũng nên kiểm soát được phần nào.
Nhưng lòng tốt của Tề Tụng lại bị từ chối một lần nữa. Ngô Lâm Ngữ không chịu nghe, khăng khăng ở nguyên vị trí.
"Không có, không cần nghỉ ngơi, chơi tiếp đi."
Nhưng trạng thái không tốt thì làm sao có thể chơi tốt được? Dù bài có mạnh đến đâu, kết quả cuối cùng vẫn là thảm bại.
Đáng lẽ đêm nay Ngô Lâm Ngữ nên thắng, ít nhất là đến cuối cùng cô phải là người thắng lớn nhất trong bốn người. Nhưng sau một loạt sự việc, tâm trí cô trở nên hỗn loạn, hoàn toàn bị cuốn vào những chuyện không liên quan đến ván bài. Kết quả là, chuỗi thắng của cô nhanh chóng đảo ngược, dần dần thua nhiều hơn thắng. Chưa đầy một giờ, thẻ chip dày cộm đều thua hết sạch, không còn một cái nào.
Dung Nhân bất tri bất giác gỡ lại toàn bộ số chip thua, thậm chí còn kiếm thêm được một ít. Thấy vậy, nàng định đề nghị cho cô mượn một chồng chip, nhưng tay chưa kịp hành động thì Ngô Lâm Ngữ giống như hiểu ý, lúc này tiến đến gần Tề Tụng để mượn.
Dung Nhân rút tay khỏi chồng chip, nàng không phải là người nhiệt tình, người ta không muốn thì thôi, nàng không ép buộc.
Tề Tụng thoải mái cho Ngô Lâm Ngữ mượn, đưa cho cô hơn một nửa, rồi nhẹ nhàng nói: "Học tỷ tuỳ tiện lấy đi, chỉ là bài thôi mà, đừng quá nghiêm túc."
Ngô Lâm Ngữ đáp: "Tôi sẽ chuyển tiền qua WeChat cho em."
"Không vội, chơi xong lại tính."
Ngô Lâm Ngữ mượn chip và chuyển tiền trước mặt cô, không dài dòng, trái ngược hẳn với hành vi trước đó của Dung Nhân và Ôn Như Ngọc.
Dưới sự chứng kiến của đám người Dung Nhân, Tề Tụng là người không tự nhiên nhất, cảm giác vô lực như đấm vào bông.
Ngay cả sau khi mượn chip, cô cũng không thể lật ngược tình thế, kết quả vẫn như cũ, không thay đổi.
Cuối cùng không phải Ngô Lâm Ngữ rời bàn trước, người thua ở lại, mà Dung Nhân lại rời bàn trước.
Đã gỡ lại được số chip đã thua, Dung Nhân không muốn chơi nữa, quá vô vị.
"Tôi đi hút thuốc, mọi người chơi đi, chút nữa tôi quay lại." Dung Nhân mượn cớ đi ra ngoài, cầm hộp thuốc lá trong túi lắc lắc, rồi cầm bật lửa bỏ vào túi, ra hiệu mình thật sự muốn hút thuốc, sau đó gọi Nhậm Giang Mẫn đang mải mê xem đánh bài về, bảo chủ nhân cũ của chỗ ngồi ngồi xuống: "Giang Mẫn, cậu chơi vài ván với Ngô lão sư bọn họ đi, không thì ai muốn ngồi thì ngồi đi, tôi đi xuống lầu một lát, mùi thuốc lá rất nồng, bên trong kín gió, sợ mọi người ngạt."
Nghe vậy, Nhậm Giang Mẫn hứng thú bừng bừng chạy đến, hồn nhiên chẳng hay biết gì. Cô nóng lòng muốn chơi, nhưng không tìm được chỗ trống, ba người thiếu một người quả là may mắn.
"Đến đây đến đây, đừng cướp chỗ của tôi, tôi đến chơi giúp A Nhân." Nhậm Giang Mẫn cười, bưng tách trà nóng nhanh chóng tìm chỗ ngồi, trấn an Dung Nhân: "Cậu đi đi, không cần vội, xong việc thì quay lại, cứ để bài cho tớ, thắng hay thua đều là của cậu."
Dung Nhân không quan tâm, dù sao thì nàng cũng chẳng quan tâm đến số tiền nhỏ này. Thắng hay thua cũng chẳng sao, nàng đồng ý, cầm hộp thuốc rời đi.
Ôn Như Ngọc ngồi bất động bên bàn, dựa lưng vào ghế, tay cầm một lá mạt chược, thỉnh thoảng xoay xoay.
Ngô Lâm Ngữ không nói gì, sau khi Nhậm Giang Mẫn ngồi xuống, cô ung dung liếc nhìn ra cửa, lúc này Dung Nhân đã ra ngoài, bóng lưng cũng đã biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!