Chương 24: (Vô Đề)

Tối nay Dung Nhân mặc một chiếc áo len lệch vai, kết hợp với quần ống rộng cùng màu. Nàng đi một đôi giày da mũi nhọn mềm mại, gót giày chỉ cao 3-4 cm, thiết kế thấp, mặt trước kín, phía sau được giữ cố định bằng dây đeo hẹp mỏng. Cú đá đầu tiên trúng vào bắp chân nàng, cú thứ hai trúng vào mu bàn chân.

Một người khác cũng đi giày, nhưng không phải giày mũi nhọn, kiểu dáng cũng không giống. Cú đá không đau, nhưng lại ngứa.

Sau cú đá thứ hai, đối phương ấn vào chân nàng, không thu hồi lại, giống như không hay biết những thay đổi bên này, tiến về phía này.

Dung Nhân cúi mắt xuống, bàn chơi bài che khuất tầm nhìn bên dưới, che khuất tầm nhìn của nàng.

Những người xung quanh nàng hoặc tập trung vào ván bài của chính mình hoặc quan sát bàn chơi, không ai nhận thấy dị thường bên dưới.

Yên lặng trong chốc lát, nhưng mặt Dung Nhân không biến sắc, không hề có dấu hiệu thay đổi. Ánh mắt trở về những lá bài, nàng bình tĩnh di chuyển sang trái, cố gắng không gây ra bất kỳ động tĩnh nào, tránh xa khỏi đụng chạm gần đó.

Nàng đồng thời tìm thấy lá bài mình muốn chơi, ném ra, xử lý thành thạo điêu luyện.

Ôn Như Ngọc là người chơi tiếp theo, đến lượt cô ra bài. Cô nhanh chóng phản ứng, lập tức không do dự rút ra một lá bài, hành động tự nhiên đến mức giống như mình chẳng làm gì cả, tất cả chỉ là ảo giác của Dung Nhân.

Môi Dung Nhân hơi cong lên, ánh mắt lướt qua mặt người kia, không dừng lại một giây, chỉ là một cái liếc mắt. Thấy đối phương không có gì bất thường, nàng coi đó là một hành động vô tình, rồi tiếp tục chơi, không để ý nhiều.

Phần còn lại của ván bài tiếp tục diễn ra bình thường, sự cố trước đó chỉ là một sự cố nhỏ, không đáng kể.

Bên kia, Ngô Lâm Ngữ ra hai quân, Dung Nhân úp hai lá bài: "Pong".

Lần này, bài của Ngô Lâm Ngữ tệ hơn trước rất nhiều, đều bị Dung Nhân ăn bài hai lần liên tiếp. Ngô Lâm Ngữ ngước đôi mắt sáng lên nhìn Dung Nhân lấy lá bài cô vừa đánh ra, thích ý trong mắt bất tri bất giác giảm đi hai phần.

Cô đã quen với chuỗi thắng liên tiếp, hiện tại không quen bị rút bài, còn là bị Dung Nhân chiếm ưu thế.

Lúc này Dung Nhân chẳng quan tâm đến cảm xúc của người khác, nàng đã thua gần hết thẻ chip, chút thẻ ít ỏi còn lại hoàn toàn chênh lệch với người khác. Ván này, cuối cùng cũng cho thấy dấu hiệu chiến thắng, nàng quyết không chịu thua, nên ăn liền ăn, không chút thương tiếc.

Khi lại bị ăn bài một lần nữa, Ngô Lâm Ngữ liếc nhìn bài của mình, mỉm cười: "Lần này Dung tiểu thư chơi rất tốt, nên thắng."

Dung Nhân thành thật giả vờ không hiểu, vô tư đáp: "Vậy hẳn là mượn chút vận may của Ngô lão sư rồi."

"Được."

Nói hai câu, câu "vận may" quả nhiên đã được xác minh. Chẳng bao lâu sau, Dung Nhân thực sự thắng, thắng qua bài của Ngô Lâm Ngữ.

Chiến thắng trước Ngô Lâm Ngữ luôn thắng thế, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của bạn bè xung quanh. Một số người đã ngừng ăn cũng tụ tập lại xem bài của họ ra sao.

Nhận Giang Mẫn xuống lầu nghe điện thoại, lúc này đang nhàn rỗi đi tới, cũng không ngại xem náo nhiệt, vui vẻ nói: "A Nhân, chị được đó, chơi giỏi như vậy, còn tưởng chị sẽ thua hết. Em định chờ chị thua hết sẽ đặt cược cho chị, hiện tại xem ra không cần nữa rồi. Ngô lão sư lần này thua nhiều quá, để em tính xem, hơn mười điểm rồi? Sợ là mấy ván sau đều không thắng lại được đâu."

Tề Tụng nói tiếp: "Hình như mười sáu điểm, chị tính có nhầm không đấy?"

"A Nhân, chị tự tính xem."

Chị gái gần nhất xoay người, rước cổ lên vui vẻ nói: "Ôi, mười sáu điểm, A Nhân, không ngờ em lại may mắn đến vậy."

Những người khác nhìn nàng với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Để tôi xem một chút, có thật không?"

"Aiz, đúng vậy thật."

"Đúng là lật ngược thế cờ."

Mọi người đồng loạt bàn tán, ý định ban đầu là trêu vận rủi hôm nay của Dung Nhân. Nhìn toàn phòng Dung Nhân là người thua đậm nhất, thắng một ván chính là lội ngược dòng. Hầu hết sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về Dung Nhân, người thua cuộc Ngô Lâm Ngữ tự nhiên bị gạt sang một bên, không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.

Dung Nhân ngăn Nhậm Giang Mẫn nói linh tinh: "Mới thắng một chút thôi, bình tĩnh đi, cũng không bao nhiêu."

Mấy người bạn đều là người hướng ngoại, không để ý đến tâm tư của Ngô Lâm Ngữ, ngược lại còn tiếp tục trêu Nhậm Giang Mẫn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!