Ván bài tiếp tục.
Việc đổi người chơi khác cũng không làm chậm lại ván bài. Dung Nhân không phản đối, Tề Tụng cũng không phản đối. Người phục vụ nhanh chóng giúp hai người đổi đồ đạc: túi xách và điện thoại. Ngô Lâm Ngữ thân thiện dễ gần, cảm ơn người phục vụ: "Cảm ơn, chúng tôi tự làm được."
Chơi mạt chược luôn đi kèm với trà. Ngay khi ngồi xuống, Tề Tụng đến bàn trước, rót đầy ly trà cho Dung Nhân. Khi người phục vụ đến giúp, cô ngăn hắn lại nói: "Chờ một chút."
Sau khi rót đầy ly của Dung Nhân, cô trả bình trà lại cho người phục vụ, sau đó người phục vụ rót đầy hai ly còn lại.
Ngô Lâm Ngữ phá vỡ bầu không khí, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta chơi như thế nào? Dựa theo luật nào?"
Luật chơi mạt chược khác nhau tùy từng nơi, luật chơi của mỗi nơi có thể không giống nhau. Tề Tụng là người mới chơi, chỉ biết một loại, cho nên chắc chắn chơi phiên bản địa phương.
Ván mạt chược tối nay đánh nhỏ, đây là một câu lạc bộ chính thức nên không được phép cược lớn. Tiền mặt không được phép đặt trên bàn, mọi người đều dùng thẻ chip được phát sẵn, sau khi chơi xong thì thanh toán tài khoản và chuyển tiền qua điện thoại.
Tổng cộng có hai trăm thẻ, mỗi người chơi năm mươi thẻ, tương ứng với mười mệnh giá 1, 5, 10, 50 và 100. Ngô Lâm Ngữ phân loại thành từng chồng, đưa cho Ôn Như Ngọc trước, sau đó cho mình, Tề Tụng, cuối cùng là Dung Nhân.
Dung Nhân cầm thẻ chip, đặt trước mặt, gieo xúc xắc, rồi rút thẻ trước, không nói gì.
Ván đầu tiên bốn người im lặng lạ thường. Ngoại trừ cuộc trò chuyện ban đầu giữa Ngô Lâm Ngữ và Tề Tụng, sau đó là sự im lặng bao trùm.
Ôn Như Ngọc chơi năm lá, Tề Tụng hạ hai lá xuống: "Púng".
Ngô Lâm Ngữ tiếp theo đánh, Tề Tụng cũng nói: "Púng".
Đến lượt Dung Nhân, nhưng Ngô Lâm Ngữ ngắt lời nàng: "Tôi cũng Púng."
Vận may đêm nay giống như đã trở nên chua chát, ván này bài của Dung Nhân rất tệ. Muốn cái gì cũng không có, chỉ toàn cho đi bài mình đánh ra.
Ngô Lâm Ngữ rất may mắn, đổi bàn còn thắng nhiều hơn thua, còn là người thắng ngay ván đầu tiên. Dung Nhân tuỳ ý đánh một lá, Ngô Lâm Ngữ thắng ngay lập tức, một chiến thắng đơn giản ung dung.
Sau khi mọi người đẩy bài, Tề Tụng liếc nhìn bài của Dung Nhân, xác thật cô chơi bài không giỏi, nhìn thấy bài xấu của Dung Nhân còn tò mò hỏi vài câu, có chút ngạc nhiên.
"Đây là bài mấy?" Tề Tụng tiến lại gần Dung Nhân, nhìn bài của Ngô Lâm Ngữ. "Hai lá, hay một lá? Không có lá tứ tượng, vậy là một lá, đúng không?"
Tính toán của Tề Tụng không hoàn toàn chính xác, nhưng lại đúng. Dung Nhân gật đầu. "Phải, một lá."
"Vậy là một điểm."
"Phải."
"Gấp đôi với một lá tứ tượng?"
Dung Nhân rất kiên nhẫn, trước đó chị Nhu đã hướng dẫn sơ qua cho Tề Tụng, nhưng bài còn rất nhiều biến thể, trước mắt Tề Tụng không hiểu chỗ nào thì hỏi. Hiện tại Dung Nhân lấy ván bài hiện tại làm ví dụ để chỉ cho Tề Tụng cách tính. Tề Tụng hiểu sơ qua, rất tự nhiên giúp Dung Nhân chuyển bài thua cho Ngô Lâm Ngữ bên cạnh.
Ngô Lâm Ngữ hỏi Tề Tụng: "Không phải trước đây em không biết chơi bài sao, học từ khi nào? Hiệu trưởng Tề dạy em sao?"
Tề Tụng đáp: "Đại khái là vậy, hiện tại ông nội đã nghỉ hưu, cả ngày ở nhà buồn chán. Thỉnh thoảng không có gì làm thì chơi bài, không tìm được ai chơi cùng em liền chơi cùng bọn họ."
Hiệu trưởng Tề là ông nội của Tề Tụng, cũng là cựu hiệu trưởng Đại học Khoa học và Công nghệ Thành phố A, đã nghỉ hưu vài năm. Vì nhiều lý do, Ngô Lâm Ngữ thỉnh thoảng đến Tề gia thăm lão tiền bối, cho nên cũng hiểu rõ tình hình Tề gia.
Vì có chuyện để nói, hai người trò chuyện về chuyện nhà, chủ yếu là Ngô Lâm Ngữ bắt chuyện, Tề Tụng trả lời câu hỏi. Cuộc trò chuyện của họ chủ yếu xoay quanh gia đình mỗi người, đôi lúc nhắc đến Ôn Như Ngọc và lôi cô vào. Chỉ thỉnh thoảng Tề Tụng mới hỏi Dung Nhân một hai câu.
Nỗi lo lắng của chị Nhu hiển nhiên là lo xa, ba người quen tụ họp lại, nơi nào cần Dung Nhân chiếu cố. So sánh với họ, Dung Nhân mới là người cần chiếu cố nhất, có vẻ quá dư thừa.
Ngô Lâm Ngữ nói với Tề Tụng: "Vậy là mấy năm tới em không định ra nước ngoài nữa, sẽ ở lại thành phố A định cư lâu dài."
Tề Tụng mơ hồ đáp: "Hiện tại thì khả năng cao là vậy, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Chờ một hai năm nữa xem sao, không vội."
"Em về thì người vui mừng nhất chắc hẳn là Hiệu trưởng Tề, chị thường nghe họ nhắc đến em, ngày ngày đều nhớ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!