Ăn tết ra ngoài đánh bài cũng gặp, duyên phận này thật quá đúng chỗ rồi, một lần gặp ba người cùng một lúc.
Khoảnh khắc chạm mặt nhau, biểu cảm đều khác nhau, nhưng thoáng chốc đã kìm nén kinh ngạc, trở lại dáng vẻ bình thường, mặt ngoài đều tự nhiên bình tĩnh.
Chào hỏi Tề Tụng xong, chị Nhu lập tức dừng chơi bài, đứng dậy mỉm cười chào hỏi bốn người còn lại, nhiệt tình gọi từng người: "Ôn tổng, Ngô lão sư, hai người đúng là khách quý, thật vất vả mới hẹn được. Tiểu Trần, Vạn Vạn, hai người đừng đứng ở cửa nữa, bất động ở đó làm gì? Ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi. Bọn chị vừa gọi đồ ăn xong, bốn người xem muốn ăn cái gì.
Đồ ăn ở đây rất ngon, chúng ta qua bên này đánh bài ăn chút đồ ăn lót bụng, chờ lát nữa đánh bài xong chị lại mời, nhất định phải cho chị làm chủ, mọi người đều ở đây rồi, đừng ngại. Chúng ta đều là bạn bè, đều đã gặp qua rồi, hôm nay tuỳ tiện chơi đi, cứ thoải mái, đừng câu nệ."
Chị Nhu nói, Nhậm Giang Mẫn và mọi người cũng đứng dậy, trò chuyện rôm rả rồi mời mọi người vào phòng.
Dung Nhân dời ánh mắt đi, nghiêng người như không có chuyện gì xảy ra, nàng là một trong số ít người không đứng dậy.
Người dẫn đầu là Ôn Như Ngọc bị chị Nhu kéo đi, sau đó, Ôn Như Ngọc rút tay ra, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, vô cùng trấn định. Ngô Lâm Ngữ đi theo cô, đi đến đâu cũng theo đến đó, thậm chí còn đi đến cả bàn chơi bài. Hành vi cử chỉ hiện lên vẻ thân mật gần gũi, rõ ràng là khác biệt với những người khác có mặt ở đây.
Cả hai đều là tâm điểm của căn phòng, chỉ riêng khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của hai người đã vô cùng bắt mắt. Hơn nữa, cả hai đều ăn mặc rất chỉnh tề, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đeo trang sức. Hiển nhiên là vừa từ một buổi họp mặt quan trọng nào đó đến, ăn mặc chỉnh chu trước khi đến đây.
Lần này Ngô Lâm Ngữ xử sự rất tốt, giao tiếp cũng rất chu đáo. Nàng ấy thay đổi thái độ thanh cao trước đây, chịu nói chuyện nhiều hơn, giọng nói nhỏ nhẹ, không còn ra vẻ.
"Cảm ơn chị Nhu, làm phiền chị, khổ cực mọi người đợi lâu. Tối nay ăn tết quá nhiều người về thành phố nghỉ lễ nên ùn tắc giao thông. Đến muộn xin mọi người thứ lỗi, xin lỗi mọi người."
Lời xin lỗi chân thành này trái lại khiến cả nhóm hơi ngượng ngùng, Nhậm Giang Mẫn cười trêu: "Cũng không chờ lâu lắm, mọi người đều chơi bài. Ngô lão sư đừng quá gánh nặng, đừng khách sáo như vậy."
Nhóm người trò chuyện sôi nổi, không khí lập tức náo nhiệt trở lại.
Họ được dẫn đến bàn còn lại, chị Nhu sắp xếp chỗ ngồi, chỉ định Ôn Như Ngọc, Ngô Lâm Ngữ và hai nam sinh ngồi một bàn. Có người ra ngoài hút thuốc, để lại một ghế trống. Sau đó, chị Nhu chuyển một người sang ghế bên cạnh, bắt Tề Tụng ngồi bên trái Dung Nhân.
Đám người Nhậm Giang Mẫn hiểu ý, thấy vậy liền liên tục hợp tác, dàn xếp ổn thỏa cho Tề Tụng.
Tề Tụng là một trong số ít người mới gia nhập nhóm, chưa quen biết hầu hết bạn bè. Kỳ thực cô ấy là đồng nghiệp của Ngô Lâm Ngữ, cũng làm việc tại Đại học A, về mặt lý thuyết thì cô ấy là học muội của Ngô Lâm Ngữ.
Chị Nhu không giải thích tại sao quen biết được Tề Tụng, cũng không ai nhắc đến việc Tề Tụng đi cùng nhóm Ôn Như Ngọc đến đây. Chị Nhu kéo cô ấy sang một bên, săn sóc hỏi: "Tề Tề, suýt nữa quên hỏi em có biết chơi mạt chược không? Nếu không thì để bọn chị dạy em."
Tề Tụng gật đầu: "Tôi biết một chút, nhưng không giỏi lắm, hẳn là trình độ không tốt bằng mọi người."
Chị Nhu cười: "Không sao, chỉ cần em biết thì chúng ta chơi thử một ván. Nếu không hiểu gì thì bọn chị sẽ dạy."
Tề Tụng đồng ý không chút do dự.
Sau khi mọi người đến đông đủ, chào hỏi xã giao rồi tiếp tục chơi bài tán gẫu. Bạn bè thường không cầu kỳ khi gặp mặt, đây không phải là một cuộc họp công việc, nên thường là tuỳ ý.
Dung Nhân là người duy nhất không trò chuyện với những người mới đến. Nàng im lặng, không làm ầm ĩ, cũng không gây chú ý nhiều. Tuy chị Nhu nói muốn mai mối và giới thiệu nàng với ai đó, nhưng không cần vội, chỉ cần nói mấy câu là đủ. Họ là bạn bè, cô sẽ không ép buộc nhất đầu đối phương nhất định gặp mặt phải thành hay là trêu chọc.
Chị Nhu biết đúng mực, ngoài những lời giới thiệu mở đầu, cô chỉ giúp họ bắt chuyện và làm trung gian.
"Hình như hai người đã gặp nhau rồi phải không? A Nhân, em còn nhớ không? Mấy hôm trước Tề Tề tìm chị hỏi về em, chị rất bất ngờ, không ngờ hai người lại có quen biết," chị Nhu nói, quay đầu đột nhiên nhắc đến chuyện đó.
Dung Nhân mờ mịt, nàng không nhớ gì về chuyện đó. Câu hỏi khiến trí nhớ nàng đảo lộn, có chút hoang mang.
Nhưng rõ ràng là chị Nhu không thực sự muốn nàng nhớ lại chuyện này, chỉ giả vờ nhắc nhở để tránh ngượng ngùng, rồi nói thêm: "Lần này nhóm Hi Vân có thể hoàn thành dự án là nhờ có Tề Tề giúp đỡ. Hôm đó mấy đứa đến chỗ Ôn tổng ăn mừng, tôi cũng định đi nhưng hôm đó có việc nên không đi được, tiếc là đã bỏ lỡ."
Nhắc đến chuyện này, Dung Nhân ngẩng đầu nhìn Tề Tụng, mơ hồ có chút quen mắt. Nghĩ ngợi một lúc, nàng chợt nhớ ra hình như đã gặp cô ấy ở quán bar Thượng Đô.
Nhưng vì hôm đó không quen biết ai khác, nên Dung Nhân suốt ngày ở bên Kiều Ngôn, ít khi giao tiếp với người ngoài. Nàng mơ hồ nhớ ra hình như Tề Tụng ngồi một mình bên bàn rượu đối diện nàng từ đầu đến cuối, lại rất ít nói. Nếu nàng nhớ không nhầm, hai người đến cuối cùng cũng không nói với nhau một lời, thảo nào nàng chẳng có ấn tượng gì về cô ấy.
Trước mặt mọi người, Dung Nhân sẽ không nói rằng họ chưa từng nói chuyện, nàng lật bài, bình thản tự nhiên nói: "Là cô à, xin lỗi, lúc đó tôi không để ý lắm."
Tề Tụng là người ôn hòa, ăn nói khéo léo, không làm mất mặt người khác. Cô nhẹ nhàng đáp: "Là tôi mạo muội, tự tiện hỏi chị Nhu, làm phiền chị rồi."
Dung Nhân nói: "Không có, không nghiêm trọng đến vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!