Ra ngoài là đến bệnh viện, cách Kafa không xa, chỉ hơn bốn cây số, cụ thể là để đón một người từ bệnh viện.
Bệnh nhân là "Cao" đã gọi điện lúc sáng. Tên đầy đủ của cô ấy là Cao Nghi, sinh viên năm ba trường Đại học A địa phương, cũng là con gái riêng của cô cả của Dung Nhân. Về mặt thân phận, hai người là chị em họ.
Nhà họ Dung là một gia đình đã tái hôn. Cha Dung là con của cuộc hôn nhân đầu tiên của bà nội nàng, cô cả và cô út của nàng là con sau. Cha của Cao Nghi là người chồng thứ hai dự định của cô cả, hắn đã qua đời bốn năm trước. Vì mẹ ruột của Cao Nghi cũng mất sớm, mặc dù về mặt pháp lý họ không phải là một gia đình, nhưng cô cả của nàng vẫn niệm tình đảm nhận trách nhiệm nuôi nấng.
Ba năm trước, Cao Nghi đã được nhận vào Đại học A. Khi đó, gia đình cô cả đã chuyển đến Thượng Hải, không còn người thân nào khác ở Thành phố A, để cho Dung Nhân chăm sóc Cao Nghi.
Nói là chăm sóc nhưng thực tế ba năm qua Dung Nhân cũng không làm gì nhiều, cô cả đã chi trả mọi chi phí lớn nhỏ. Nhiều nhất là sẽ cho Cao Nghi ở lại biệt thự cũ vài ngày trong các kỳ nghỉ. Thỉnh thoảng, nàng sẽ đưa một ít đồ đến trường, hoặc như nàng đã làm hôm nay là chạy đến bệnh viện.
Cao Nghi nhập viện chủ yếu là do các vấn đề về tim mà xĩu trong ký túc xá. Sau khi nhập viện và trải qua một loạt các xét nghiệm nhưng không tìm thấy gì. Để an toàn, bác sĩ đề nghị ở lại theo dõi hai ngày. Dung Nhân thuê người chăm sóc, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại nàng mới đến đón và đưa người về trường.
Trên xe, Cao Nghi tỏ ra không vui, không muốn quay lại lớp ngay, lại càng không vui khi lúc sáng không liên lạc được với Dung Nhân, mà khi gặp mặt lại không giải thích rõ ràng.
Dung Nhân không muốn nói nhiều, giống như không để ý đến sự bất thường của cô, căn dặn: "Tới trường nhớ nói với cô cả một tiếng, đừng để bà ấy lo lắng."
"Em không muốn về trường," Cao Nghi nói, cảm thấy vô cùng bất mãn.
Quen với tính bướng bỉnh của con bé, Dung Nhân nhàn nhạt hỏi: "Không về trường thì về đâu? Còn nơi nào khác để ở sao?"
Cao Nghi vội nói: "Em muốn đến nhà chị."
Dung Nhân từ chối: "Không được."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả."
"Em muốn đến."
"Thử xem ai là người quyết định."
Dung Nhân còn cứng hơn đá, mười phần là một người gia trưởng, nói một không hai, không có chỗ cho thỏa hiệp. Cao Nghi vẫn còn giận dữ, mắt lập tức đỏ hoe. Nghe lời này liền mím môi, kích động suýt nữa thì khóc.
"Hoặc là về trường, hoặc là tùy em, chị cũng không thể quản, đợi cô cả về đây thì sau này việc của em sẽ do bà ấy quản, hai người tự giải quyết," Dung Nhân nói.
"Không."
"Em tự quyết định, suy nghĩ kỹ đi."
"Không."
"Chỗ chị không còn phòng trống."
"Vậy em ngủ phòng khách cũng được, dù sao cũng không khác mấy."
"Em đang học, không muốn học sao?"
"Năm ngoái em ngủ phòng khách nhà chị, giờ cũng không khác gì."
"Năm ngoái là nghỉ hè, sao giống nhau được?"
"Vẫn giống nhau."
Trường Đại học A cách đường Thiên Thành gần hai mươi km. Phương tiện công cộng mất hơn một tiếng, lái xe mỗi ngày thì bất tiện. Ở nhà cũ rồi đi học chắc chắn là bất khả thi. Nàng không muốn cãi nhau với con bé về chuyện này. Thật mệt mỏi, Dung Nhân độc đoán làm sao cũng không lay động.
Quãng đường còn lại rơi vào giằng co. Cao Nghi vẫn bướng bỉnh, ngực đau nhói như bị một tảng đá lớn chặn lại.
Đến trường Đại học A, Cao Nghi nén giận đi trước, rẽ vào cầu thang. Lên đến tầng hai, thấy Dung Nhân vẫn chưa đi theo mình, cô lại dừng lại, không rời mắt cho đến khi nhìn thấy nàng, vẫn còn giận đùng đùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!