Ôn Như Ngọc đến thành phố A vào khoảng chín giờ tối hôm đó, vào trung tâm thành phố và thẳng tiến đến đường Thiên Thành. Lúc đó, Kafa sắp đóng cửa, Kiều Ngôn đã về nhà lúc chín giờ. Vài nhân viên đã dọn dẹp xong và lần lượt rời ca làm việc. Cả ba tầng của căn nhà cổ đều sáng đèn, cửa hàng vắng tanh. Dung Nhân đang chuẩn bị đóng cửa, nhưng người này lại đến ngay trước giờ đóng cửa, chỉ vài phút trước mười giờ, không quá sớm cũng không quá muộn.
Đi cả chặng đường dài như vậy, thuận theo tự nhiên quyết định nghỉ lại qua đêm.
Hành trình từ thành phố Vân Bắc đến thành phố A rất mệt mỏi, gần như không kịp ăn tối, chỉ ăn vội một bữa. Đến nhà cũ, không phí lời, cả hai đi thẳng vào chuyện chính.
Cửa chính đóng kín, đèn vẫn sáng cho đến tận khuya, rồi đến bình minh.
Nhiệt độ trong thành phố hôm nay vẫn còn mát mẻ, gió cũng bắt đầu nổi lên, mang theo hơi lạnh. Dung Nhân mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng chẳng bao lâu sau nó đã bị bỏ lại ở cầu thang, cũng không có cơ hội vào phòng mình ở tầng ba.
Giày dép, quần áo khác, thậm chí cả kẹp tóc nằm rải rác từ cầu thang đến cửa, cho đến tận phòng tắm.
Sàn phòng tắm bóng loáng bị đọng lại nước, vẫn còn ấm, ẩm ướt và bừa bộn.
Ánh sáng trắng từ trần nhà rọi thẳng vào mắt, làm lóa mắt, phơi bày tất cả.
Ấm áp, nóng bức, bị mắc kẹt trong trạng thái hôn mê, không thể thoát ra.
Chỉ có ánh đèn ở góc phòng này là tắt.
Ù ù—
Điện thoại của ai đó đang reo, có cuộc gọi đến.
Một lần, hai lần, không nhớ bao nhiêu lần, Dung Nhân mò mẫm tìm điện thoại, nhưng bị Ôn Như Ngọc ngăn lại, nắm lấy cổ tay nàng.
"Đừng nhúc nhích..."
Đó là điện thoại của Ôn Như Ngọc, đám người Chu Hi Vân gọi đến, hỏi cô đã thuận lợi đến nơi chưa, còn gửi tin tức về tiến độ cuối cùng của lần hợp tác này.
Sau vài lần cố gắng liên lạc, cô ngừng gọi, chỉ yêu cầu trả lời khi nào rảnh.
Điện thoại bị ném lên ghế, rơi xuống đệm mềm. Tiếng rung nhỏ dần, không còn quấy nhiễu nữa.
Dung Nhân ngửa đầu, Ôn Như Ngọc nâng cằm nàng lên, hô hấp của nhau giao thoa, như những sợi tơ rối vào nhau, không phân biệt được ai với ai.
Trong lúc mê man, Dung Nhân hạ giọng hỏi khẽ: "Không phải ngày mai mới về sao? Mọi việc xong hết rồi à?"
Ôn Như Ngọc ghé sát mặt nàng. "Đều xong rồi, còn lại giao cho Hi Vân."
"Còn tưởng không thuận lợi."
"Có một chút."
"Ừm."
"Hợp đồng suýt nữa thì không ký được."
Chuyến công tác này khó khăn hơn dự kiến. Các điều khoản và điều kiện hai bên đã thỏa thuận đang diễn ra thuận lợi nên ai cũng nghĩ lần này nắm chắc, chỉ là một bước đi mang tính chất tượng trưng. Nhưng khi đến thành phố Vân Bắc, mọi kế hoạch đều bị đảo lộn, thực tế phũ phàng hơn dự kiến rất nhiều. Đối tác vốn coi trọng dự án bỗng đổi ý, chần chừ không ký hợp đồng.
Cả nhóm chờ đợi ở đó, hy vọng có cơ hội, chiêu đãi họ bằng đồ ăn thức uống và bồi tiêp người đại diện của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không thể quyết định hợp tác.
Nguyên nhân là do một đối thủ cạnh tranh đã can thiệp, dùng thủ đoạn gian trá để thỏa hiệp với đối tác trước khi họ đến, làm hỏng thỏa thuận tưởng chừng đã được quyết định.
Chuyện rất dài, nói chung cuối cùng là bà Chu Tuệ Văn đã đứng ra chạy đến gặp một vị lãnh đạo cấp cao phụ trách ở đó. Tình hình xoay chuyển, hợp tác được thúc đẩy trở lại, mọi việc hoàn tất mà không gặp trở ngại lớn nào.
Cuộc trò chuyện ngắt quãng, hai người không nói chuyện nhiều, giữa chừng còn có một khoảng lặng. Sự im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hô hấp của mỗi người phả vào bên tai. Dung Nhân nằm ngửa, ánh trăng sáng rọi xuống mái hiên, dọc theo mái nhà đi vào cửa sổ, bị tấm rèm dày che khuất bên ngoài.
Đến lượt Ôn Như Ngọc hỏi nàng, không nói đến những chuyện khác, giống như cô biết rất rõ hành tung gần đây của nàng, cô hỏi thẳng: "Giữa em với Chúc Song có chuyện gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!