Chương 18: (Vô Đề)

Vẫn không để ý đến đối phương, nàng đặt điện thoại xuống rồi ném lên tủ đầu giường. 

Dung Nhân đã mệt mỏi, nàng đã làm việc liên tục ba ngày, trời đã gần sáng, ngày mai phải ra ngoài mua nguyên liệu. Nhiều chuyện lặt vặt nên nàng phải dậy từ bảy giờ. Nàng không có thời gian nói chuyện với người này, thêm bạn coi như để giải quyết "phiền phức", tránh cho Kiều Ngôn nhắn tin qua lại gây ra phiền phức khác. 

Ôn Như Ngọc không nhắn thêm nữa, rất có chừng mực. Tin nhắn đã gửi đi là được, nàng có trả lời hay không cũng không quan trọng. 

Dù sao, cô cũng không nghĩ tới là nàng sẽ trả lời. 

Đầu tháng Sáu, nhiệt độ tiếp tục tăng. Thành phố A đón nhận khí hậu thích hợp nhất trong năm. Nhiệt độ khoảng 20 độ, không quá lạnh cũng không quá nóng. Mưa ít, nắng ấm, trời trong lành, cả ngày dễ chịu khoan khoái. 

Trái ngược với thời tiết nắng đẹp, việc kinh doanh của cửa hàng khá trầm lắng vào thời điểm này trong năm. Thứ nhất, tháng Sáu có rất ít ngày nghỉ lễ bán hoa, nên lợi nhuận thấp, thậm chí còn có nguy cơ lỗ. Mặt khác, thời kỳ buồn ngủ mùa xuân đã qua, doanh số bán cả đồ uống nóng lẫn đồ uống lạnh đều ở mức trung bình, đơn hàng trực tuyến đều giảm dần.

Trái lại, món tráng miệng và bánh mì lại bán chạy hơn. 

Dung Nhân mang theo Dương Dương cùng đi nhập hàng, nhưng họ không lái xe đến lấy hàng. Mà là đi thương lượng giá cả và số lượng với nhà cung cấp

- nói trắng ra là ký hợp đồng. 

Sau khi hợp đồng được thống nhất, nhà cung cấp sẽ giao hàng, không cần lái xe đến đây, này chỉ là thủ tục. 

Ký hợp đồng xong quay về, hai người đến đường Thiên Thành lúc hơn 11 giờ. Quán khá vắng khách, chỉ có sáu bàn ở tầng một và tầng hai. Kiều Ngôn đang nằm trên ghế ngoài ban công tầng hai chơi game, ngón tay lướt nhanh trên màn hình. Thấy nàng đến gần liền hỏi trước: "Quyết định nhanh vậy sao?" 

Dung Nhân ngồi xuống ghế bên cạnh: "Lại không phải vấn đề gì lớn, không sao." 

Hai người trò chuyện một lúc về các điều khoản cụ thể của hợp đồng mới ký. Lần này nhà cung cấp lại tăng giá. Thoạt nhìn thì có vẻ không đáng kể, nhưng tích lũy trong một năm thì không hề thấp. Đây không phải lần đầu tiên giá tăng, giá cả hiện tại đang tăng từng ngày, có khi tăng mạnh sau mỗi sáu tháng, có khi lại thay đổi sau mỗi hai hoặc ba tháng. Hơn nữa, việc ký kết hợp đồng không mấy hữu ích, nó chỉ kiểm soát được ngắn hạn chứ không thể kiểm soát dài hạn.

Đôi khi, giá nguyên liệu thô tăng quá nhanh, các nhà cung cấp thường thay đổi ý định, vi phạm hợp đồng và yêu cầu tăng giá. 

Chỉ là, việc thay thế nhà cung cấp hiện tại trong ngắn hạn là không khả thi. Suy cho cùng, Kafa là một doanh nghiệp nhỏ, độc lập, không có hậu thuẫn của thương hiệu lớn. Việc tìm kiếm một nguồn cung ứng ổn định, giá cả hợp lý và đảm bảo chất lượng đã là một thách thức. Hơn nữa, nhu cầu của Kafa nhỏ hơn nhiều so với các thương hiệu lớn, khiến các nhà cung cấp chỉ có biên lợi nhuận tối thiểu.

Hiện tại, họ không chỉ có thể đàm phán mà còn không chắc chắn liệu có thể tiếp tục hợp tác lâu dài hay không. 

Đây là một quyết định mang tính hai chiều, chứ không phải là một bên có thể quyết định. 

Hai người kinh doanh cửa hàng này cũng đã mở ở nhiều chỗ, nhờ tòa nhà là tài sản của Dung Nhân, họ không phải lo lắng về tiền thuê mặt bằng. Nếu không, việc kinh doanh sẽ vô cùng khó khăn và đã đóng cửa từ lâu. 

Kiều Ngôn thường là một người vô tư, giờ cũng lo lắng, thở dài liên tục: "Đúng là chất lượng không tương xứng với giá cả, mà chất lượng cũng không rẻ, chúng ta không thể tìm được cách nào tốt hơn, chúng ta thấp bé như trứng chọi đá, chỉ có thể mặc cho bọn họ làm thịt." 

Dung Nhân dự định tháng sau sẽ đến Vân Nam. Tuy hạt cà phê dùng ở Kafa hiện đang được nhập khẩu, nhưng hạt cà phê Vân Nam thực sự ngon không kém gì nhập khẩu. Nàng sẽ cố gắng tìm nguồn cung ứng ổn định ở đó. 

Kiều Ngôn thận trọng, có chút thiếu tự tin. "Phải đổi hạt sao? Khách hàng có mua không? Nếu họ không mua thì sao?" 

"Thử trước xem sao, còn chưa chắc sẽ đổi, chỉ là đi xem thế nào," Dung Nhân nói, nàng vẫn chưa lên kế hoạch cụ thể, bản thân cũng không chắc chắn. 

"Muốn em đi cùng không? Một mình chị ổn không." 

"Không cần, em ở lại trông coi cửa hàng đi. Chị có người quen ở đó, chị có thể lo liệu." 

"Khoảng khi nào chị đi?" 

"Trước giữa tháng." 

"Được, chị thấy tiện thì đi, em đều được, nếu chị cần em đi cùng thì báo trước nha." 

Đơn giản trò chuyện chơi một ván xong, Kiều Ngôn xem giờ: "Ăn cơm chưa? Thương lượng xong là về ngay sao?" 

Dung Nhân đáp: "Vẫn chưa, không đủ thời gian." 

Cất điện thoại, Kiều Ngôn đứng dậy: "Vừa đúng lúc, đồ ăn mang về của Ôn Như Ngọc sắp tới rồi, chúng ta cùng ăn đi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!