Từ sáng thức dậy, Dung Nhân đã bận rộn công việc. Đừng nói đến vào WeChat, thậm chí nàng còn chưa động đến điện thoại. Lần trước nàng đã cho người kia vào sổ đen, lời mời kết bạn đã hết hạn từ lâu.
Trước mặt Kiều Ngôn, Dung Nhân cúi đầu làm việc, vẻ mặt tự nhiên, bình thản giống như giữa nàng và Ôn Như Ngọc không hề có chút liên quan gì, nàng gật đầu đáp: "Chị biết rồi, tối xem sau."
Kiều Ngôn chỉ đang chuyển lời, không hỏi cụ thể, nàng nói: "Hình như có việc, lúc sáng em đang trên đường đến đây thì chị ấy gửi tin nhắn. Em định đến nơi sẽ nói với chị nhưng chạy tới chạy lui lại quên mất."
Dung Nhân nói: "Không sao, chị sẽ liên lạc lại với cô ấy sau."
"Không vội, hẳn là chị ấy cũng bận, sáng nay đã lên máy bay rồi."
Nàng cứ tưởng Ôn Như Ngọc đã đi công tác hai ngày trước, kết quả là hôm nay mới đi. Tuần này Dung Nhân toàn tâm toàn ý trông coi cửa hàng, không để ý mấy chuyện vặt vãnh này nên hoàn toàn không biết.
Kiều Ngôn nhắc tới vài câu, ý tứ là lần này Ôn Như Ngọc không đi một mình. Cô còn dẫn theo những người bạn khác, chẳng hạn như Chu Hi Vân. Nghe có vẻ là một chuyến đi khá quan trọng, có sức ảnh hưởng lớn.
Chu Hi Vân là hàng xóm lâu năm và cũng là oan gia của Kiều Ngôn, cũng là một phú nhị đại chính hiệu. Dung Nhân không biết rõ người kia có tiền đến mức nào, nhưng theo lời Kiều Ngôn, gia đình Chu Hi Vân có một công ty, mẹ cô ấy
- Chu Tuệ Văn là một nữ cường nhân, tuyệt đối không thiếu tiền.
Ôn Như Ngọc và Chu Hi Vân thân thiết như vậy, chắc hẳn cũng chẳng kém gì.
Trước đây Dung Nhân không mấy để ý đến chuyện này, khi biết Ôn Như Ngọc sẽ đến thành phố Vân Bắc, nàng cho rằng đó chỉ là một chuyến công tác bình thường. Nhưng giờ thì tựa hồ không phải vậy, hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.
"Chẳng phải Chu Hi Vân mới gia nhập Tập đoàn Ích Phong cách đây không lâu sao? Bọn họ quen nhau như thế nào? Công ty của bọn họ là hợp tác với nhau sao?" Dung Nhân nhẹ nhàng hỏi.
Kiều Ngôn cũng không biết, nàng không biết gì cả, cũng chẳng quan tâm đến chuyện này.
Hai người nói chuyện phiếm, Cao Nghi nghe lén, một lúc sau mới đi ra quầy thu ngân bên ngoài. Sau khi Kiều Ngôn ra ngoài, cô thuận thế hỏi: "Chị Kiều Kiều, hai người đang nói về ai vậy?"
Kiều Ngôn rửa tay, chuẩn bị pha cà phê: "Em đang hỏi ai?"
"Ôn gì đó?"
"Ôn Như Ngọc sao?"
"Vâng."
"Làm sao?"
"Không có, hình như em chưa từng nghe hai chị nhắc đến chị ấy, em cũng không quen biết chị ấy."
Kiều Ngôn nói: "Xem như là một người bạn, là chủ một quán bar trên con phố này. Chị ấy không thường xuyên đến đây, đương nhiên là em không biết chị ấy, em chưa từng gặp chị ấy."
Cao Nghi đi thẳng vào vấn đề: "Chị ấy với chị em có quan hệ gì?"
Kiều Ngôn không hiểu, sững sờ trước câu hỏi: "Với chị em?"
Cao Nghi gật đầu: "Vâng, là người theo đuổi sao?"
"Nào có? Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?" Kiều Ngôn cười, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, nàng giúp làm rõ, giải thích: "Chị em không quen chị ấy, không có chuyện như vậy. Ôn lão bản là... người quen của bạn chị. Trước nay chỉ nói chuyện với chị em vài lần nên không phải kiểu quan hệ đó đâu."
Cao Nghi sững sờ: "Vậy tại sao chị ấy lại tìm chị em còn muốn kết bạn?"
"Chị không biết, hỏi chị em mới biết. Nhưng người theo đuổi chị em không phải là chị ấy, em nhầm rồi."
"Em cứ tưởng là người chị nói trước đó."
"Không phải, sao có thể."
"Thật sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!