Chương 14: (Vô Đề)

Câu nói này trúng tim đen, hiệu quả hơn những gì cô nói trước đó.

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng. Dung Nhân không thể trả lời ngay, đứng im, chớp chớp hàng mi, cúi đầu.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy giống như kéo dài vô tận, một khoảng thời gian dài lại khó chịu. Dung Nhân đối diện trực diện với câu hỏi, không cố gắng né tránh mà thẳng thắn thừa nhận: "Có một chút."

Ôn Như Ngọc tiếp tục: "Nhưng cô vẫn chưa hỏi tôi."

Này ngược lại là trực tiếp vào trước là chủ, không có trực tiếp đối đầu.

Nhưng xét đến đến hành động của hai người ngày đó thì không cần thiết phải đối đầu. Cho dù suy đoán của một bên có sai lệch vô căn cứ thì cơ bản cũng chiếm tám chín phần đúng. Không phải đang hẹn hò thì cũng sắp hẹn hò, thân mật như vậy lại càng thêm hợp lý.

Dung Nhân lại im lặng, không thể phản bác. Sau khi cân nhắc, nàng chỉ có thể nói: "Không cần thiết."

Ôn Như Ngọc nói: "Những gì cô thấy chưa chắc đã như cô nghĩ."

"...Ồ."

"Hình như cô hiểu lầm gì đó."

Dung Nhân quay lại nhìn cô.

"Có gì nói thẳng đi."

Ôn Như Ngọc tiếp tục nói: "Nói một chút được không?"

Dung Nhân cũng hoà hoãn hơn, có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý.

"Được."

Ban công phòng khách tầng ba rất rộng, diện tích ngang hơn mười mét được chia thành một bàn trà ngoài trời. Hai người ra ngoài hóng gió, đêm nay không trăng sao, ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu bầu trời đen kịt. Xa xa là thế giới ồn ào náo nhiệt, ánh đèn của những ngôi nhà trông mờ ảo, có màu vàng nhạt càng làm chúng thêm mông lung và cũ kỹ.

Một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, từng cơn từng cơn.

Dung Nhân hơi khom lưng, khuỷu tay chống lên lan can. Những lọn tóc buông xõa trên trán ôm lấy khuôn mặt, đuôi tóc nhẹ nhàng buông xuống, tuỳ ý mà xinh đẹp.

Ôn Như Ngọc bước đến phía sau, đứng ở bên cạnh nàng.

Tầm nhìn từ ban công ngôi nhà cổ rất tốt. Nhìn ra ngoài, một nửa là khu chợ đêm ồn ào náo nhiệt của phố thương mại, với những tòa nhà cao tầng, quảng trường và cửa hàng tấp nập, màn hình Led quảng cáo hiện đại khổng lồ, ánh đèn neon rực rỡ liên tục thay đổi. Nửa còn lại là khu phố cổ kính ẩn sau những tòa nhà và bức tường cao. Bóng tối im lặng nuốt chửng những thứ cũ kỹ và bẩn thỉu không còn theo kịp thời đại. Con đường đá xanh đổ nát trải dài quanh co uốn lượn vào sâu thẳm.

Ôn Như Ngọc thẳng thắn nói thẳng vào vấn đề chính: "Tôi vẫn còn độc thân."

Dung Nhân liếc nhìn cô: "Không phải tối nay cô cũng đi hẹn hò sao?"

"Giống sao?"

"Cô cảm thấy thế nào?"

Ôn Như Ngọc nói: "Cô thừa nhận là cô thấy rồi."

Dung Nhân đáp: "Tôi đâu có phủ nhận."

"Hôm nay có tiệc, chúng tôi cũng vừa vặn đến đây. Có rất nhiều người chứ không chỉ có hai chúng tôi." Ôn Như Ngọc nghĩ một lát rồi nói, tiến lại gần. Ôn Như Ngọc suýt chạm vào cánh tay nàng, nhưng vẫn còn khoảng cách nửa bàn tay, giữ khoảng cách vừa phải, chậm rãi giải thích: "Chỗ đó khá gần nhà hàng "Tri Ngộ", là nhà hàng đối diện hai người."

Nghe cô nói chính xác tên nhà hàng Pháp, Dung Nhân đưa tay vén tóc ra sau tai, nghe ra một chút kỳ lạ: "Cô đã từng đến đó."

Ôn Như Ngọc thành thật nói: "Mấy lần."

"Nghe có vẻ rất quen."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!