"Vậy thì cảm ơn sư huynh trước nhé!"
Lục Thần Hi mỉm cười nhận lời tốt của sư huynh.
Ngược lại, Phùng Hạo Xuyên lại có chút ngại ngùng.
Tháng chín âm lịch, mùa thu, đúng là mùa gặt hái.
Mồng một tháng chín, sáng sớm Lục Thần Hi vừa tỉnh dậy đã mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô tưởng là tối qua trò chuyện điện thoại với ba mẹ hơi lâu, nghỉ ngơi không đủ nên mới vậy.
Ngoài việc âm thầm để ý, cô không biểu lộ ra ngoài, chỉ yên lặng ngồi bên bàn ăn xong bữa sáng.
Cảm giác bụng trĩu xuống càng lúc càng rõ, cô biết là mình sắp sinh rồi.
"Bà, thím Ngô…"
"Thần Hi à? Bà đây, Thần Hi, cháu sao vậy?"
Hà Lệ Hoa tóc đã bạc trắng, bước nhanh từ ngoài vào.
Thấy cháu gái đang ôm bụng, bà lập tức tiến lại gần.
"Tiểu Ngô, Tiểu Ngô mau lại đây, Thần Hi sắp sinh rồi."
Đúng lúc đó có người bấm chuông cửa, thím Ngô vừa ra mở, chưa kịp hỏi là ai thì đã nghe tiếng gọi ở bên trong.
Bà vừa quay người đáp lại bà cụ, thì người ngoài cửa đã chen vào, bước nhanh hơn cả bà.
"Thần Hi."
Trong giọng nói tràn đầy sự sốt ruột.
Bụng đau quặn, Lục Thần Hi vừa nghe thấy giọng đó liền ngỡ mình nghe nhầm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang vội vàng bước vào từ chỗ ngược sáng, khẽ bật cười: "Bà ơi, hình như cháu bị ảo giác rồi."
"Thần Hi?"
Hà Lệ Hoa không hiểu cháu gái đang nói gì.
Hơn nữa, chàng trai trẻ vội vàng chạy vào này sao lại trông quen mắt thế?
"Cháu là Tiểu Lương nhà họ Trương phải không?"
Hà Lệ Hoa hỏi.
Trương Quốc Lương gật đầu, "Bà, là cháu đây."
Nói xong anh đỡ cánh tay Lục Thần Hi, "Đi được không? Chúng ta đến bệnh viện ngay."
"Trương Quốc Lương?"
Lục Thần Hi không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi lại, "Anh không phải ảo giác sao?"
Đôi mắt cô không chớp, nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, giọng cố chấp.
Tim Trương Quốc Lương chợt nhói như bị kim đâm, "Thần Hi, là anh đây, không phải ảo giác đâu, anh còn sống, đã trở về rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!