Chương 50: Không biết thế nào là lo lắng

Bây giờ, chuyện có liên quan đến gián điệp, phía quân đội đang theo sát, chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Nhưng với Giang Đường, bấy nhiêu thời gian đã là quá lâu.

"Lâu quá."

"Tôi còn phải kiếm tiền cho Lục Trường Chinh nữa!"

Lưu Kiến Quốc, Lưu Minh Huy: …

Bên cạnh, Quách Lượng bật cười: "Em gái, tiền trợ cấp của chồng em thấp lắm à?

Sao còn phải để em kiếm tiền?"

"Vì anh ấy đã mua cho tôi rất nhiều thứ, tôi cũng phải đưa tiền lại cho anh ấy."

Giang Đường nói xong, liếc nhìn Quách Lượng rồi bổ sung: "Nói với anh cũng vô ích, anh còn chưa kết hôn."

Đây là một trong những câu mà Lục Trường Chinh dạy cô.

Anh bảo nếu sau này có ai hỏi về hôn nhân của họ, cứ trả lời như vậy.

Mới tối qua được dạy, hôm nay Giang Đường đã đem ra áp dụng ngay.

Tất nhiên, Lục Trường Chinh chuẩn bị hai bộ lời thoại: Một bộ dành cho người đã kết hôn, một bộ dành cho người chưa kết hôn.

Không may là, Quách Lượng lại thuộc nhóm chưa kết hôn.

Vậy nên câu nói của Giang Đường như cả vạn mũi tên bắn thẳng vào tim anh.

Quách Lượng ôm ngực, nhìn Giang Đường mà không thể nói nổi một câu.

Thấy bạn mình bị đả kích nặng nề, Lưu Minh Huy vốn định nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào.

"À…"

"Tiểu Giang, cô muốn kiếm thưởng đúng không?"

Lưu Kiến Quốc cười cười, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt như vừa nuốt ruồi của cháu trai và nhân viên.

Giang Đường gật đầu.

Lưu Kiến Quốc cầm tờ báo trên tay giơ ra trước mặt cô.

"Vừa khéo, ở đây có một cuộc thi tay nghề chuyên nghiệp.

Tôi quyết định cử cô đại diện trạm máy nông nghiệp tham gia.

Cô có dám không?"

"Thắng được bao nhiêu tiền?"

Giang Đường chỉ quan tâm đến chuyện này.

Lưu Minh Huy và Quách Lượng liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt giơ ngón tay cái lên.

Cô gái này chẳng vòng vo chút nào, mở miệng là hỏi tiền thưởng ngay, tuyệt lắm!

Tính cách này họ thích!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!