"Không sao cả."
Cho dù vợ anh có động tay đánh nhau thì cũng là do người khác có lỗi trước.
"Nhưng đừng để mình bị thương."
"Vâng vâng!"
Giang Đường gật đầu thật mạnh, sau đó cùng Trương Hồng Anh rời đi.
Cả hai đến trạm y tế trong khu gia đình.
Còn chưa kịp bước vào, từ bên trong đã vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ, giọng thét chói tai của Hứa Hồng Mai vô cùng khó nghe.
Trương Hồng Anh vốn đang trò chuyện với Giang Đường, nghe thấy vậy liền không ngồi yên được nữa, vội vàng bước nhanh vào trong.
"Ối giời ơi, mấy người muốn làm loạn à?"
Trạm y tế khu gia đình có hai dãy nhà nhỏ và một khoảng sân.
Lúc này, Hứa Hồng Mai với đầu quấn băng gạc, Đặng Bình với cổ quấn băng gạc, hai người lại lao vào nhau, đánh đấm túi bụi.
Trương Hồng Anh hoảng hốt, định xông lên kéo hai người ra.
Nhưng Giang Đường nhanh chóng chạy tới, giữ chặt tay cô.
"Em gái?"
"Em bé."
Giang Đường nhìn xuống bụng của Trương Hồng Anh.
Ý cô rất rõ ràng—chị đang mang thai, không thể xông vào mà can thiệp được.
Trương Hồng Anh sững lại, rồi lập tức nhận ra.
Đúng là cô có thai, không thể kích động như vậy được.
"Hai người dừng tay đi!
Mấy người muốn chồng mình bị xử lý kỷ luật à?"
Nếu không thể xông vào can ngăn, thì chỉ có thể dùng lời nói để khuyên giải.
Câu này vừa dứt, chỉ có Hứa Hồng Mai chần chừ đôi chút.
Còn Đặng Bình?
Cô ấy chẳng do dự lấy một giây.
Nhân lúc Hứa Hồng Mai lưỡng lự, Đặng Bình giơ tay tát thẳng vào mặt bà ta.
Một cái tát giòn tan khiến Hứa Hồng Mai ong ong lỗ tai.
Sau đó, Đặng Bình đá thẳng vào bụng bà ta, khiến bà ta lảo đảo ngã nhào ra sau.
Chưa dừng lại ở đó, cô ấy nhảy bổ lên, ngồi đè lên người Hứa Hồng Mai, rồi giơ nắm đấm nện thẳng vào đầu bà ta.
Cô ấy ra tay quá ác liệt, không giống một quân tẩu bình thường chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!