"Ê này, Lục Trường Chinh, cậu hơi quá đáng rồi đấy!"
Trương Viễn bật dậy, giọng đầy bất mãn.
"Hai mươi bảy tuổi rồi, nói không lại thì mách lẻo à?"
"Tôi chỉ thuật lại sự thật với chị dâu thôi."
Lục Trường Chinh thản nhiên, chẳng mảy may dao động.
Trương Viễn nghiến răng ken két, suýt nữa thì bật cười vì tức.
"Tôi chỉ là chém gió thôi!
Chém gió cậu hiểu không?"
Đồng chí Quý Minh Vi vốn dĩ đã có chút ác cảm với anh ta.
Nếu cô ấy lại nghe thêm mấy lời bậy bạ này, thì đừng mơ có ngày được theo quân đội nữa.
Lục Trường Chinh nhướn mày, lười biếng liếc nhìn anh ta.
"Chém gió á?
Sao tôi lại thấy có vẻ như thật nhỉ?"
"Cậu đừng có nói bậy!
Tôi với Vi Vi nhà tôi—chị dâu cậu ấy, một lòng một dạ, tuyệt đối không hề có suy nghĩ lệch lạc."
Trương Viễn cuống quýt, chỉ thiếu nước giơ tay lên trời thề thốt.
Không cuống sao được chứ!
Vợ anh ta với lão Lục cũng coi như có quan hệ không tệ.
Nếu vợ anh ta mà theo quân sang đây, lỡ lão Lục lại nói vớ vẩn gì đó, dù vợ anh ta rộng lượng không giận bỏ về, thì anh ta cũng không tránh khỏi cảnh quỳ ván giặt đồ…
Nghĩ tới đây, Trương Viễn càng thêm ân hận.
Đúng là không nên chém gió trước mặt cái tên mặt dày này.
Hối hận!
Rất rất hối hận!
"Lão Lục, Phó đoàn Lục, Đội trưởng Lục, cậu bị nhiệt hỏa đúng không?
Để tôi lấy ít trà thanh nhiệt cho cậu nhé?
Uống vài ngày đảm bảo khỏi ngay!"
"Tôi còn không lấy tiền cậu, tôi tự bỏ tiền mua luôn."
Trương Viễn giờ chỉ biết tự mình chịu trận, đền tội vì cái mồm nhanh hơn não.
"Ồ."
Lục Trường Chinh mặt không cảm xúc, khoanh tay ngồi xuống ghế, chờ xem màn "trình diễn" tiếp theo của anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!