Chương 43: Kết Hôn Rồi!

Lục Trường Chinh lại chảy máu mũi.

Anh vội vàng bịt mũi, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Giang Đường ngồi dậy, vẻ mặt mơ hồ nhìn theo bóng lưng anh, rồi lại nhìn xuống chính mình.

Sau đó, cô chợt nhận ra vấn đề.

Lục Trường Chinh vẫn chưa thích ứng được với cơ thể của cô!

Cô bé nhân sâm suy nghĩ một lúc, rồi bước xuống giường, đi tới bàn trang điểm, lấy ra một chiếc kéo.

Cô cầm một lọn tóc của mình, nhẹ nhàng cắt xuống.

Sau đó, cô cẩn thận gói phần tóc vào trong chiếc khăn tay của mình, rồi dùng chỉ khâu lại thật chặt.

Khi Lục Trường Chinh cầm máu xong, điều chỉnh lại tâm trạng và quay lại phòng, thì Giang Đường đã làm xong món "túi thơm" trông không mấy đẹp mắt của cô.

"Lục Trường Chinh, cái này cho anh, anh phải mang theo bên mình mọi lúc, không được làm mất đâu nhé."

Giang Đường đưa vật nhỏ trong tay cho anh.

Lục Trường Chinh nhìn chiếc khăn tay gói chặt trong lòng bàn tay cô, hình dạng không rõ ràng lắm, liền đoán ngay ra: "Bên trong là tóc sao?"

"Ừ, là tóc của em đấy, anh phải mang theo."

Lục Trường Chinh hiểu, thời xưa có tục "kết phát lưỡng bất nghi" (kết tóc thề nguyền, đời này không nghi ngờ nhau).

Không ngờ cô gái nhỏ nhà anh cũng tin vào điều này.

Nếu cô tin, vậy thì anh cũng tin.

"Vậy anh có cần cắt một ít tóc bỏ vào không?"

"Để tóc anh vào làm gì?"

Giang Đường không hiểu.

Lục Trường Chinh: …

Vậy là cô không phải đang thực hiện tục kết tóc thề nguyền sao?

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gọi lớn của Thành Quốc Viễn:

"Lão Lục à, mọi người đến uống rượu mừng rồi, anh với chị dâu là nhân vật chính đấy, định bao giờ mới ra nhà ăn đây?"

Lời này kéo Lục Trường Chinh trở về thực tại.

Anh cẩn thận nhét chiếc khăn tay bọc tóc của Giang Đường vào túi áo.

"Chúng ta đi đến nhà ăn thôi."

"Dạ."

Hôm nay là Chủ Nhật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!