Chương 41: Làm Sao Giải Quyết Vấn Đề Chảy Máu Mũi

"Vậy à?"

Giang Đường trầm ngâm gật đầu, vốn định tìm nước cho Lục Trường Chinh uống, nhưng lại phát hiện mình không mang theo.

Lục Trường Chinh đứng tựa vào xe hồi lâu mới kiềm chế được dòng máu mũi chảy ra.

Quay đầu nhìn cô gái nhỏ trong cabin lái xe với ánh mắt ngây thơ, máu trong người anh vừa mới hạ nhiệt lại dường như sôi lên lần nữa.

"Đồng chí Giang Đường, tiếp theo nhờ em đấy."

Mở cửa ghế sau, Lục Trường Chinh nhanh chóng ngồi vào.

Anh hoàn toàn đánh giá thấp mức độ hấp dẫn của Giang Đường đối với mình, bây giờ ngay cả dũng khí ngồi ghế phụ cũng không có.

Chỉ sợ không kiềm chế được, mũi lại chảy máu không ngừng.

Để tránh tình trạng này, Lục Trường Chinh cởi áo khoác, đắp lên mặt, cố gắng không nhìn khuôn mặt trắng nõn pha chút hồng hào còn tươi hơn cả hoa đào của Giang Đường.

Nhưng mới chỉ một nụ hôn mà anh đã không kiểm soát nổi bản thân, vậy tối mai phải làm sao đây?

Giang Đường hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ nghiêng đầu thắc mắc:

"Lục Trường Chinh, anh buồn ngủ à?"

"Không, không sao, Đường Đường, em cứ lái xe đi."

"Ồ, được."

Giang Đường làm theo những gì Lục Trường Chinh dạy, khởi động xe, hai tay đặt lên vô lăng, tập trung hết mức nhìn về phía trước.

Cô giống như một cỗ máy vậy, không có quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng khi học hỏi, cô lại sở hữu sự thông minh vượt trội mà nhiều người cả đời cũng không đạt tới.

Chiếc xe chạy êm ru đến khu tập thể, Lục Trường Chinh từ ghế sau xuống, tự mình lên ghế phụ lái.

"Anh đưa em về nhà trước, sau đó sẽ trả xe rồi đi giải quyết một số chuyện.

Đường Đường cứ ở nhà nghỉ ngơi, tối anh về nấu cơm."

"Ồ, được."

Giang Đường luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Ở nhà một mình cũng không thấy buồn chán, cô ra vườn xem những mầm rau nhỏ, sau đó hì hục nghiên cứu cái đài radio mới mua hôm nay.

Bên này, Lục Trường Chinh sau khi trả xe, lập tức đến gặp lãnh đạo báo cáo lại sự việc xảy ra ở nông trường hôm nay.

"Trong nội bộ có sâu mọt à?"

La Chấn Hưng cầm lấy chiếc cốc tráng men trên bàn, uống một ngụm trà rồi nói: "Vậy thì phải nhổ cỏ tận gốc."

"Rõ."

"Đi làm việc đi."

"Vâng."

Lục Trường Chinh lập tức quay người rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!