Nhân viên bán vé dù có kiên nhẫn đến đâu cũng không chịu nổi sự quấy rối của Đặng Bình.
"Chỉ có chừng này, lấy thì lấy, không lấy thì thôi."
"Này, thái độ phục vụ kiểu gì thế?
Đây là thái độ phục vụ nhân dân sao?
Có tin tôi sẽ đi báo cáo cô không?"
Đặng Bình lớn tiếng uy h**p.
Nhân viên bán vé thoáng khựng lại, biết mình không thể cãi nhau với vợ quân nhân, đành mở rộng bàn tay, để cô ta tự chọn lấy tiền lẻ.
Lúc này, Đặng Bình mới hài lòng.
Cô ta tỉ mỉ chọn lựa một hồi, cuối cùng lấy vài tờ được xem là sạch sẽ nhất rồi mới chịu cất vào túi.
Nhân viên bán vé quay ngoắt đi ngay, không thèm nán lại thêm giây nào.
Những hành khách khác trên xe cũng thu lại ánh nhìn, không muốn tiếp tục dính dáng đến màn kịch này.
Xe buýt lắc lư tiếp tục chạy về phía thành phố.
…
Khi gần đến trung tâm thành phố, Đặng Bình bất ngờ gọi tài xế dừng xe, nói rằng cô ta muốn xuống.
Giang Đường liếc nhìn, thấy gương mặt cô ta tái nhợt, một tay bịt chặt miệng, vẻ mặt rõ ràng là muốn nôn.
Cô lập tức hiểu ra.
Thỏ tinh trong bụng có thỏ con rồi.
Không trách được gần đây cô ta cáu kỉnh đến vậy.
Tài xế biết nếu không dừng lại, Đặng Bình nhất định sẽ làm ầm lên, vì thế chỉ có thể tấp xe vào lề.
Hành khách trong xe lập tức bày tỏ sự bất mãn.
"Chúng tôi còn phải đến chỗ làm, dừng lúc này lát nữa muộn mất!"
"Đúng rồi, bác tài, không thể vì một người mà làm trễ cả xe được!"
"Không thể như vậy được!"
Mọi người thi nhau phàn nàn, chẳng ai muốn chờ.
Giang Đường lướt nhìn Đặng Bình đang nôn khan bên vệ đường, khẽ nhíu mày.
Cô không tham gia giục tài xế lái đi, nhưng cũng không lên tiếng bênh vực.
Tài xế bảo nhân viên bán vé ra giục cô ta nhanh chóng lên xe, không thể chờ mãi.
"Các người cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ báo cáo các người, nhất định!"
Vừa nôn, Đặng Bình vừa không quên ngẩng đầu lên, trừng mắt đe dọa tài xế và nhân viên bán vé.
Trong ánh mắt cô ta lóe lên sự hung hãn, khiến nhân viên bán vé bất giác rùng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!