Chương 22: Cô nhớ Lục Trường Chinh rồi

Lời vừa dứt, cô lại quay về chỗ của mình, tiếp tục đọc sách.

Lưu Minh Huy: ???

Cô gái này, rất có thể là em họ của anh ta, vậy mà đã phát hiện ra anh từ trước rồi sao?

Thế thì có khi nào anh có thể nhân cơ hội này tiến lên hỏi cô, mẹ cô là ai?

Gặp chú anh khi nào?

Bây giờ còn sống hay không?

Hàng loạt suy nghĩ tự động diễn ra trong đầu Lưu Minh Huy.

Giang Đường đang chăm chú đọc sách, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.

Thấy đã đến giờ tan làm, cô liền cất sách vào giá, chuẩn bị về nhà.

Đến giờ là đi, không chậm trễ dù chỉ một giây.

Lưu Minh Huy hoàn hồn, nhưng Giang Đường đã đi xa rồi.

Anh ta nhìn bàn trống trơn, vội vàng đứng dậy chạy đến hỏi nhân viên thư viện:

"Đồng chí, cô gái vừa rồi đi đâu rồi?"

Nhân viên thư viện nghe xong lập tức cảnh giác nhìn anh ta: "Anh hỏi hành tung của một nữ đồng chí để làm gì?

Định giở trò lưu manh à?"

"Không phải…"

Lưu Minh Huy vội giải thích: "Cô ấy có thể là em gái tôi."

"Hừ, cái trò bắt chuyện này tôi thấy nhiều rồi."

Vương Thúy Bình hoàn toàn không bị lời của anh ta làm lung lay.

"Đồng chí Giang ngày nào cũng đến thư viện đọc sách, sao tôi chưa từng nghe cô ấy nói có người anh trai như anh?"

"Không phải, ý tôi là… có thể thôi mà!

Còn chưa chắc chắn."

"Chưa chắc chắn mà cũng hỏi lung tung?

Biến đi."

Vương Thúy Bình cầm chổi lông gà, tức giận đuổi anh ta ra ngoài.

"Này, sao đồng chí nữ này lại hung dữ vậy?"

Không sợ sau này không gả đi được à?

Lưu Minh Huy thầm lẩm bẩm trong lòng.

Giang Đường lên xe buýt về nhà, trên xe tình cờ gặp Đặng Bình cũng vừa tan làm từ thành phố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!