Cũng từ lúc này, tiểu nhân sâm mới biết mình có một cái tên – Giang Đường.
Giang Đường?
Tên của con người, thật dễ nghe.
Nghe người tên Lục Trường Chinh kia nói, cô đến từ một nơi rất xa.
Ngoài điều đó ra, anh không tiết lộ thêm điều gì khác.
Tiểu nhân sâm… Không, giờ cô đã là Giang Đường rồi.
Cô không biết nhiều và cũng không nghĩ đến chuyện phải tìm hiểu.
Sau khi tỉnh dậy, cô nhanh chóng thích ứng với cơ thể mới, lập tức trở nên hoạt bát hẳn lên.
Ở bệnh viện mãi cũng không chịu nổi, cô muốn ra ngoài xem thế giới, nhất là… ăn uống!
Đặc biệt muốn ăn đồ ăn của con người!
Lục Trường Chinh đã hỏi bác sĩ, biết rằng cô chỉ bị ngất do suy dinh dưỡng, nên cũng không ép cô ở lại bệnh viện lâu.
Trên đường rời khỏi bệnh viện, anh nhìn cô gái nhỏ không ngừng ngó nghiêng xung quanh, nhìn gì cũng tỏ ra hiếu kỳ và thán phục.
Lần đầu tiên trong đời, Lục Trường Chinh cảm thấy… đau đầu!
Sau một cuộc trò chuyện ngắn, anh hiểu ra rằng cô thực sự đã lớn lên nhờ ăn đất.
Lòng anh không khỏi mềm đi, không nỡ cứ thế mà trả cô về quê.
"Lục Trường Chinh, khi nào chúng ta đi ăn vậy?"
Giang Đường nắm lấy tay áo quân phục của anh, nhẹ nhàng lắc lắc.
Giọng cô mềm mại, mang theo chút ngọt ngào.
Lục Trường Chinh liếc nhìn bầu trời, tính toán thời gian.
Bây giờ nhà ăn chắc cũng đã mở cửa rồi.
Vậy nên anh dẫn cô đi ăn.
…
Trên đường đến nhà ăn, họ thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ.
Mấy tân binh trẻ tuổi vui vẻ chạy đến chào, "Chào chị dâu!"
Kết quả, tất cả đều bị Lục Trường Chinh trừng mắt một cái, lạnh lùng đuổi đi.
Nhưng bọn họ vẫn cười tủm tỉm, vẫy tay với Giang Đường: "Chị dâu đừng ngại nhé!"
"Ngại?
Là gì vậy, Lục Trường Chinh?"
Giang Đường lẩm bẩm, không hiểu vì sao mình lại phải ngại ngùng.
Khóe môi Lục Trường Chinh khẽ giật giật: "Không có gì, đừng để ý đến bọn họ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!