Hà Văn Huân tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Giang Đường nhìn anh ta đầy nghi ngờ, rồi ôm chặt chiếc cặp màu xanh quân đội vào trước ngực.
Người dưng tự nhiên tốt bụng, không phải gian thì cũng là trộm.
Trong túi của cô có mấy chục đồng và giấy giới thiệu, cô tuyệt đối không thể để Hà Văn Huân trộm mất.
Nếu Hà Văn Huân biết rằng bao nhiêu công sức bắt chuyện của mình, trong lòng Giang Đường lại chỉ nghĩ đến chuyện anh ta định trộm tiền, có lẽ anh ta sẽ tức đến hộc máu mất.
Nhưng đáng tiếc, anh ta không biết.
Hà Văn Huân vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô, tìm cách bắt chuyện.
"Đồng chí Giang Đường, cô vào thành phố có việc gì à?
Sao lại đi một mình thế?
Bạn trai cô không đi cùng à?"
Anh ta cười tươi đến mức sắp tràn cả ra ngoài.
Giang Đường nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi hoặc, ôm chặt cặp hơn rồi dịch người sang một bên.
Không trả lời lấy một câu.
Hà Văn Huân có hơi xấu hổ, nhưng cũng không thấy giận, ngược lại càng muốn tiếp tục trò chuyện.
"Lần trước đông người quá, tôi chưa kịp cảm ơn cô đàng hoàng.
Giờ tình cờ gặp lại, tôi muốn mời cô một bữa ở nhà ăn quốc doanh, được không?"
Nhà ăn quốc doanh?
Ăn cơm?
Lời của Lục Trường Chinh bỗng vang lên trong đầu cô: Những kẻ tự nhiên mời cô ăn cơm mà không có lý do, chắc chắn không phải người tốt.
Giang Đường lập tức cảnh giác, ép sát người vào cửa kính xe buýt, mắt nhìn Hà Văn Huân đầy đề phòng.
"Không cần, tôi không ăn."
Hà Văn Huân: "???"
Hoàn toàn không hiểu vì sao Giang Đường lại căng thẳng như vậy.
"Đồng chí Giang Đường, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn mời cô ăn cơm thôi mà…"
Anh ta còn chưa kịp nói xong, một bác gái ngồi gần đó liền bật cười, nói chen vào:
"Còn không phải là muốn theo đuổi con bé à!"
Lời vừa dứt, mặt Hà Văn Huân đỏ bừng.
"Không, bác đừng nói lung tung!"
Nói xong, anh ta vội vàng nhìn về phía Giang Đường, hoảng hốt giải thích:
"Đồng chí Giang Đường, cô đừng nghe bác ấy nói bừa, tôi không có…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!