Chương 1: Tiểu Nhân Sâm Biến Thành Người!

Năm 1975.

Bệnh viện quân khu biên giới Tây Bắc, trong phòng bệnh của khu nội trú.

Trên giường, một cô gái khẽ mở mắt.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn quanh bốn phía trắng toát, hít vào mùi thuốc sát trùng nồng nặc, nhất thời không biết mình đang ở đâu.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Đầu cô đau âm ỉ, theo phản xạ đưa tay lên ôm lấy đầu, nhưng ngay sau đó lại kinh ngạc bật dậy.

"Tay?

Đầu?"

Tay con người, đầu con người?

Cô biến thành người rồi sao?

Cô vội vàng kéo quần áo trên người ra, nhìn xuống thân thể gầy yếu của mình.

Những đặc điểm của con người… cô đều có!

Là người!

Thật sự là người rồi!

Cô hận không thể nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Sau mấy trăm năm làm nhân sâm, cuối cùng cũng có thể làm người rồi!

Cô sẽ không cần suốt ngày chôn mình trong đất, hấp thu tinh hoa thiên địa nữa!

Tiểu nhân sâm vui mừng nghiêng đầu, vung vẩy tay chân.

Vừa mới làm người, cô vẫn chưa bỏ được thói quen khi còn là nhân sâm.

Mỗi khi vui vẻ, cô lại muốn rung lắc những chiếc lá trên đầu, muốn vươn dài rễ xuống đất.

Ánh mắt cô vô tình rơi vào chiếc bàn không xa, nơi có hai vật tròn tròn đang nằm đó.

Cô biết đó là táo.

Khi còn sống trong lòng đất, không xa nơi cô ở có một cây táo.

Cô từng nghe những người đến hái táo nói rằng thứ này thơm ngọt lắm…

Tiểu nhân sâm nuốt nước bọt, vội quay mặt đi chỗ khác.

Hai tay vỗ vỗ lên má, không ngừng lắc đầu tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh.

"Không được, không biết của ai, không thể ăn bừa."

Nhưng hương thơm của táo cứ vờn quanh, như đang thì thầm gọi cô lại gần.

"Ôi ôi, thèm quá, sắp không chịu nổi nữa rồi."

Tiểu nhân sâm đáng thương đến mức mắt đỏ hoe, từng chút một, chậm rãi dịch người về phía bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!