Nam Gia cảm thấy thời gian trôi đi thật sự quá nhanh, sau Tết âm lịch, những việc lẻ tẻ lần lượt được tiến hành, loáng một cái đã đến tháng Ba.
Thế nhưng thời gian khai máy "Mười ba ngày trên Tân Cảng" bị lùi lại một tháng, nghe nói là vì mấy bộ phận phối hợp quay phim được sắp xếp từ trước vẫn chưa thống nhất được ý kiến.
Đang khi Nam Gia có thêm một tháng nghỉ, đã có người nghe ngóng được… Đinh Trình Đông gọi điện cho Nam Gia, hy vọng cô bớt chút thời gian đến rạp hát một chuyến, anh ta có việc muốn nói với cô.
Nam Gia sắp xếp một buổi chiều để đến, Đinh Trình Đông tiếp cô tại phòng khách ở tầng một rạp hát.
Đinh Trình Đông vẫn giả lả như xưa, vừa gặp đã khách sáo hỏi han, ra máy lọc nước rót một cốc nước ấm, đưa cho Nam Gia.
Nam Gia nhận lấy, tiện tay đặt xuống bàn trà trước mặt, "Có chuyện gì, Đinh tổng cứ nói thẳng đi."
Từ khi Đinh Trình Đông không nói một lời đã nhận đầu tư từ Châu Liêm Nguyệt, tự đồng chuyển hợp đồng của Nam Gia, cô có gặp cũng không còn gọi anh ta là "anh Đông" nữa.
Đinh Trình Đông cười cười, "Chắc là Điền Điền cũng nói qua với cô rồi, trung tuần tháng Ba, "Yên Chi Hải Triều" sẽ chính thức công diễn ở nhà hát lớn Bắc Thành, từ tháng Ba đến hết tháng Sáu, tổng cộng diễn bốn tháng. Anh muốn nói là…", Đinh Trình Đông liếc nhìn cô, "… Có thể mời cô đến diễn hữu nghị buổi đầu tiên không?"
Nam Gia không hề cảm thấy bất ngờ, cô thản nhiên nói: "Tuy tháng Tư em mới vào đoàn phim, nhưng trước đấy vẫn phải luyện tập, với lại đã hơn một năm gần hai năm em không diễn kịch rồi, lời thoại quên hết sạch, cũng không bớt được nhiều thời gian."
Đinh Trình Đông ngồi xuống cái ghế đối diện Nam Gia rồi cười bảo: "Anh còn không biết cô à, một quyển thoại kịch cô chỉ cần ba ngày là thuộc làu rồi. Mười ngày, làm chậm của cô mười ngày thôi. Anh sẽ bảo họ phối hợp với thời gian của cô để tập luyện…"
"Không phải…", Nam Gia hơi không biết nói gì, "Vở kịch này được nhà hát lớn mời về, tất cả đều nhờ vào danh tiếng có được từ những lần diễn của Điền Điền với các diễn viên khác, không liên quan gì đến em cả, em đến chẳng phải là giọng khách át giọng chủ à?"
Đinh Trình Đông thở dài một hơi, "Nam Gia, nếu không phải bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không quấy rầy cô. Thú thật với cô, vé mở bán rồi, nhưng số lượng bán ra không mấy lý tưởng. Bọn anh chỉ là đoàn kịch nhỏ không mấy tên tuổi, cũng mới chỉ nổi tiếng xíu xiu trong giới kịch thôi, hướng ra đại chúng ai mà biết đến bọn anh? Em là bạn tốt của Điền Điền, đây cũng là…"
Phía sau đột nhiên có tiếng gào thét: "Đinh Trình Đông, anh điên à!"
Đinh Trình Đông quay đầu lại, trên mặt hiện vẻ sượng sùng, "Điền Điền…"
Cả đoàn kịch, Đinh Trình Đông sợ nhất Trần Điền Điền, nhà cô nàng có điều kiện, đi làm nghề này cũng chỉ vì đam mê, bây giờ mấy vở kịch hàng đầu của đoàn đều do cô nàng làm biên kịch, nếu hầu hạ không chu đáo, bà cô này mà phủi mông bỏ đi thì toi.
Trần Điền Điền xông tới tóm cánh tay Nam Gia, "Đi, đừng ở đây nghe anh ta thuyết giảng đạo đức."
Nam Gia nhẹ nhàng tránh tay Trần Điền Điền, bình tĩnh nhìn về phía Đinh Trình Đông, "Em không phải là người có ơn mà không báo. Đinh tổng, đây là lần cuối cùng, em giúp anh, sau này giữa hai chúng ta coi như hết nợ."
Trần Điền Điên tức đến phát điên, chỉ thẳng vào mặt Đinh Trình Đông, "Anh muốn ké nhiệt của nó thì có!"
Đinh Trình Đông không tỏ thái độ gì, cũng không nói câu nào.
Nam Gia đứng dậy, Trần Điền Điền tiễn cô ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Cậu ngốc à, sao cậu phải nhận lời anh ta. Mới bán chưa được nhiều, sau buổi diễn đầu tiên có chút tiếng tăm là sẽ tốt lên dần thôi."
Nam Gia cười, "Hồi đấy, lúc mình nghèo mạt nhất, Đinh Trình Đông bảo mình đến diễn kịch, đang thực tập mà vẫn trả mình lương bằng diễn viên chính thức, sau này lại giới thiệu cho mình nhiều cơ hội. Bỏ qua anh ta, mình coi như là mình vì cậu…"
"Thôi đi. Với lại, người đại diện của cậu sao có thể đồng ý chứ."
"Bây giờ mình tự có quyền quyết định.", Nam Gia cười bảo, "Cứ thế đi. Rốt cuộc cậu có muốn mình diễn hay không?"
"… Nhiệt đến tay rồi, không ké thì phí ra."
Cả hai cùng phì cười.
Tiễn Nam Gia về xong, Trần Điền Điền liền quay về phòng khách mắng Đinh Trình Đông.
Đinh Trình Đông không thể nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy quát: "Cô nghĩ là tôi muốn à!"
Phản ứng của anh ta rất dữ dội, thật sự khiến Trần Điền Điền ngỡ ngàng.
Đinh Trình Đông ôm cả một bụng tức mà xả ra ngoài, "Bây giờ mà còn muốn làm cái loại thuần nghệ thuật như thế này thì, mẹ kiếp, chỉ có bù tiền thôi! Cô có đường lui, không phải lo cơm ăn áo mặc, còn các diễn viên khác thì sao? Cô tưởng là lúc đấy tôi tình nguyện chuyển hợp đồng của Nam Gia à? Không chuyển thì tôi đối đầu được với tư bản không hả? Địa vị của tên họ Châu kia thế nào cô có biết không?
Mẹ nó chứ, nếu ông đây không thề độc, thì…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!