Xe khởi động, tài xế lái xe xuyên vào màn đêm.
Dư Trì im lặng tựa vào ghế, tay trái dằn bụng hơi nghiêng mặt đi, mí mắt cậu hơi mỏng, ánh mắt vẫn hờ hững như cũ. Khí chất lạnh lùng sạch sẽ tràn ngập trên người thiếu niên, mang tới cho người khác cảm giác đơn thuần mà sâu sắc, giọng nói vẫn trầm thấp hời hợt: "Hửm? Tôi tưởng chị đã vừa ý từ lâu rồi."
Dứt lời, cậu ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.
Thịnh Li cảm thấy bên tai như có lông vũ nhẹ nhàng phất qua, ngứa ngáy từng cơn, đèn neon ngoài cửa nối đuôi nhau ngã bóng lên sườn mặt sắc sảo, yết hầu nhấp nhô nhìn sao cũng thấy quyến rũ.
Trong khoảnh khắc, Thịnh Li chẳng biết rốt cuộc là ai đang trêu chọc ai.
Cô chậm rãi tựa vào ghế, thoải mái cười: "Bây giờ cũng có muộn đâu."
Hơi thở Dư Trì nặng nề, giọng nói càng trầm hơn: "Vậy là trước giờ chị luôn đùa với tôi?"
Thịnh Li tinh ý nhận ra giọng cậu có gì đó bất thường, xoay sang nhìn mới phát hiện tay cậu đang dằn lên bụng, cô lập tức nhíu mày: "Có phải cậu đau dạ dày không?"
"Hơi hơi." Dư Trì buông lỏng tay.
Từ trưa đến tối, bây giờ cũng sắp mười một giờ, bình thường sức ăn của cậu khá lớn, lâu như vậy mà chưa có gì vào bụng thì không đau mới lạ. Thịnh Li bồn chồn nhìn ra cửa sổ, từng dãy hàng quán bên ngoài đã đóng cửa cả, giờ này khó mà tìm được một chỗ bán đồ ăn.
Viên Viên là một cô gái có tâm hồn ăn uống, bình thường trên xe có trữ không ít đồ ăn.
"Để tôi kiếm gì đó cho cậu ăn lót bụng." Cô xoay người sờ soạng, nhưng chẳng sờ được gì, bèn nói với tài xế: "Chú Lưu, chú dừng xe phía trước nhé."
Dư Trì nghiêng đầu nhìn cô: "Không cần phiền thế, tôi không đau."
"Con người cậu ấy à, lúc nói không đau cực kỳ không đáng tin." Thịnh Li đưa mắt nhìn cậu, đội nón xuống xe rồi đi vòng ra sau cốp.
Một thùng nhỏ đựng đồ ăn vặt, món cay, mặn, ngọt gì cũng có, nhưng thoạt nhìn những túi đồ ăn bao bì sặc sỡ ấy sẽ biết ngay đó không phải những món lành mạnh, cũng không phải thứ Dư Trì thích ăn, may mà mò được mấy gói bột ngũ cốc bình thường Viên Viên hay pha cho cô uống.
Thịnh Li quay về xe, vươn tay bật đèn trên đỉnh đầu, rướn người lấy cốc giữ nhiệt rồi xé gói bột đổ vào nắp cốc. Cốc giữ nhiệt rất lớn, nắp cốc là một chiếc ly nhỏ, cô vừa đổ nước vào bột vừa nói: "May mà bình thường Viên Viên có thói quen mang theo cốc giữ nhiệt, trước khi lên xe tôi tiện tay cầm nó theo."
"Nào, uống đỡ cái này đi." Thịnh Li đưa cốc cho cậu.
Dư Trì không nhúc nhích, thấy ánh mắt cô gợn lên những cảm xúc phức tạp, cậu cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên tay cô.
Thịnh Li suy nghĩ rồi nói: "Đây là cốc của tôi, Viên Viên chưa uống đâu."
Dư Trì: "……"
Đây đâu phải vấn đề?
"Cậu có bệnh sạch sẽ à?" Thịnh Li híp mắt, "Hay cậu sợ tôi để bụng? Tôi vừa ý cậu mà, ngại gì chứ?"
Rồi bỗng nhiên cô hỏi: "Cậu đã hôn chưa?"
Thiếu niên vươn bàn tay thon dài trắng trẻo đoạt lấy cốc, ngửa đầu uống từng ngụm lớn, tiếng nuốt "ừng ực" nhỏ xíu vang lên vô cùng rõ ràng trong buồng xe yên tĩnh.
Dư Trì trả lại cốc, nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực: "Hôn rồi."
Gần đây số lần cậu diễn trước mặt cô nhiều không kể xiết, Thịnh Li không đoán được lời này thật hay giả, cô đón lấy cốc, tò mò nhìn cậu: "Cậu từng mấy có người bạn gái?"
"Ba người."
Dư Trì nhắm mắt tựa hẳn vào ghế, hơi nghiêng mặt ra cửa sổ, sau khi uống xong cốc bột đó thì thoải mái hơn hẳn, cậu trở giọng bất cần: "Sao chị không hỏi bây giờ tôi có bạn gái không, để bắt tay vào bao nuôi tôi."
Thịnh Li vươn tay tắt đèn, bảo tài xế lái xe.
Cô chậm rãi phân tích: "Trước đây cậu có hay không tôi không biết, còn bây giờ chắc chắn không, làm gì có ai có bạn gái mà không thấy nhắn tin hay nấu cháo điện thoại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!