Dư Tiểu Trì: [Chị nghĩ tôi là cái chợ, muốn gì có đó hả?]
Là ai nói đêm khuya khiến người ta muốn dốc bầu tâm sự? Là ai nói đêm khuya thích hợp hiểu thấu tâm tư người khác?
Hồng bao phục vụ tâm sự của Thịnh Li bị người ta trả lại không thương tiếc, cái cậu Dư Trì này không có nhu cầu giải bày tâm sự, kế hoạch tâm tình đêm khuya của Thịnh Li đổ bể.
Sáng hôm sau, Dư Trì mang theo máy tính đến, vừa tới cửa Viên Viên đã quắc mắt lườm cậu, cậu chẳng hiểu mô tê gì. Nghĩ đến tối nay phải chạy bộ 5km, trái tim tui đau quá man, tại con rùa rụt cổ này phông bạt không chứ đâu!
Thường ngày cô nàng đều cười nói hihi haha, hiếm khi hôm nay lại tỏ ra lạnh lùng, nhét cho cậu tấm thẻ công tác: "Cậu qua kia trước đi, LiLi nói cậu tự tìm một chỗ nào đó ngồi là được, có việc gì sẽ gọi cậu, không cần đợi ở đây."
Dư Trì gật đầu nhận lấy thẻ công tác, không hỏi gì thêm rồi xoay người đi.
Hôm nay Thịnh Li lại quay phim cả ngày, cơm trưa cũng ăn cùng đạo diễn Lưu và dàn diễn viên chính, vừa ăn vừa thảo luận kịch bản, mãi đến sẩm tối mới có thời gian nghỉ ngơi, Viên Viên chạy tới lau mồ hôi và đưa nước cho cô, nhỏ giọng nói: "LiLi, bố dượng và mẹ kế của Dư Trì tới rồi, nói muốn xin lỗi chị."
Thịnh Li nâng ly nước, cười dửng dưng: "Chị còn tưởng bọn họ không dám tới."
Bình thường đồ ăn sẽ do nhân viên chuyên giao đồ ăn phụ trách, hôm nay đích thân ông bà chủ tới, giao xong vẫn không chịu đi. Bọn họ đã đứng đợi cả tiếng đồng hồ. Viên Viên nói tiếp: "Dư Trì qua đó nói chuyện với bọn họ vài phút, lúc quay về mặt lạnh tanh, xem ra quan hệ thật sự xấu lắm."
"Bọn họ ở đâu, đi xem thế nào." Thịnh Li bê ly nước qua đó.
"Sợ mọi người dị nghị nên em mời họ vào phòng nghỉ rồi."
"Dư Trì đâu?"
"Ở bên ngoài phòng nghỉ."
Đi gần tới phòng nghỉ, Thịnh Li nhìn thấy Dư Trì.
Lúc này đã là bảy giờ hơn, sắc trời ảm đạm, mọi người đều đang tụ tập ăn tối, chỉ mỗi mình cậu đứng lẻ loi bên chiếc ô thu lại, tay trái duỗi thẳng xách theo máy tính, tai đeo tai nghe, có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu, hình như cậu đang nói chuyện điện thoại.
Thịnh Li thả chậm bước chân, nhưng vẫn đi về phía đó.
Lại gần, cô nghe thấy câu nói lạnh buốt của cậu: "Tôi không sợ, ông có ký cũng vô dụng, tôi có gãy tay gãy chân hay vỡ đầu cũng sẽ bị lôi về thôi."
Hở?
Thịnh Li đứng tim, cô chỉ nghe được khúc sau, gì mà gãy tay gãy chân? Rồi còn vỡ đầu?
Thịnh Li xoay đầu nhìn Viên Viên.
So với cô Viên Viên càng mù tịt.
Dư Trì nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn sang, vẻ chán ghét trên khuôn mặt còn chưa kịp tan đi.
Cậu lẳng lặng cúp máy.
Bên kia có lẽ bị áp đảo trước cơn giận của cậu nên không thấy gọi lại nữa.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Li chứng kiến vẻ mặt đó của Dư Trì, nhưng cô chưa kịp nghiên cứu tỉ mỉ Dư Trì đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Cô cân nhắc đôi chút, nhíu mày hỏi: "Vừa nãy cậu nói gãy tay, gãy chân, đánh vỡ đầu gì vậy? Bố dượng và mẹ kế… ngược đãi cậu?"
"Ai nói đó là mẹ kế của tôi?" Dư Trì rút tai nghe ra, cười mỉa, "Là mẹ ruột, không tới mức ngược đãi nhưng quan hệ không tốt."
Về chuyện gia đình Dư Trì, ngay cả nhóm diễn viên quần chúng ở đây cũng không hiểu cặn kẽ tường tận, mấy tin hóng hớt thì không tới nơi tới chốn, cụ thể thế nào Thịnh Li cũng không rõ, kiểu người như Dư Trì có lẽ sẽ không chủ động nói ra.
Thịnh Li hỏi thẳng: "Vậy những lời cậu vừa nói có ý gì?"
Dư Trì thản nhiên liếc cô: "Không có gì, nói vu vơ dọa người khác thôi, có vậy chị cũng tin à?"
"Tôi tin chứ." Thịnh Li tiến lên hai bước, cô cao 1m66, Dư Trì cao ngang ngửa Ngụy Thành, Ngụy Thành cao 1m85 nên cậu cao tầm 1m85, 1m86. Cô không thể không ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt thẳng tắp, "Con rùa rụt cổ nổi loạn như cậu có làm ra những chuyện này, tôi cũng chẳng mấy ngạc nhiên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!