Chương 31: (Vô Đề)

Quay phim có NG hay không đâu phải do Thịnh Li quyết định, việc này do đạo diễn Lưu quyết định mà!

Thịnh Li đã vào nghề gần mười năm, dù là nụ hôn màn ảnh đầu cô cũng không thấp thỏm như bây giờ, nhưng tối nay tên nhóc thối Dư Trì này mềm cứng đều không ăn, Thịnh Li có cưỡng ép dụ dỗ thế nào đi nữa cậu vẫn điềm nhiên như không, kiên quyết không chịu tránh mặt.

Thịnh Li bó tay, chỉ đành bất chấp ra ngoài đợi tới cảnh diễn.

Địa điểm quay cảnh này là khoảng sân trong Vương phủ, đạo diễn Lưu đã bảo nhân viên công tác hiện trường thu xếp qua một lần, toàn bộ nhân viên không có nhiệm vụ đều bị mời ra ngoài.

Dư Trì đứng cách máy quay không xa lắm, biểu cảm khuôn mặt rất lạnh nhạt, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng không chút nhiệt độ, Thịnh Li dằn lòng rằng không được nhìn sang bên đó, như thế mới không bị phân tâm. Dường như Ngụy Thành nhận ra sự lo lắng của cô, anh trấn an: "Đừng căng thẳng, cảnh này không phức tạp cũng không mất nhiều thời gian."

Thịnh Li thầm gào thét, anh không hiểu đâu, bạn trai em đứng bên cạnh quan sát, chỉ cần NG một lần thôi là cậu ấy có thể ghim em rồi!

Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tác phong làm việc chuyên nghiệp của mình, trêu đùa: "Sao không hồi hộp được ạ? Em sợ fans của Thành ca sẽ anti em."

Ngụy Thành từ tốn dời mắt nhìn sang phía Dư Trì, cười một cách sâu xa, nói khẽ: "Nếu không thì bảo đạo diễn Lưu thu xếp lại hiện trường lần nữa?"

Thịnh Li bị nụ cười của anh ấy làm cho da đầu tê rần, phải chăng Thành ca đã phát hiện ra chuyện gì rồi?

Tâm trạng đang nhảy chồm chồm, cô thoáng nhìn thấy Dư Trì xoay người bỏ đi.

Ủa? Sao tự dưng bỏ đi vậy?

Một giây sau, cảm giác lo âu căng thẳng ban đầu cuối cùng cũng dịu xuống. Đi thì tốt, cô có thể tịnh tâm quay phim. Đọc Full Tại

Dư Trì mặt mày vô cảm xoay người đi đến dưới mái hiên phòng nghỉ, nhặt lấy hộp thuốc và bật lửa trên bàn đi đến một lối nhỏ không người châm thuốc. Cậu cúi đầu rít một hơi, khóe miệng căng ra vương chút tự giễu, diễn viên đóng cảnh hôn là chuyện hết sức bình thường, câu "Đừng NG" này, có lẽ sẽ khiến Thịnh Li cảm thấy cậu thật ấu trĩ và vô lý.

Nhưng cậu không kiềm được lòng mình, không muốn để cô đóng cảnh hôn, không muốn bất kỳ người đàn ông nào có tiếp xúc cơ thể với cô, chỉ có cậu mới được làm điều đó.

Dư Trì cắn đầu lọc thuốc lá, buồn bực nhìn về phía bên ấy.

Điện thoại bất chợt đổ chuông.

Cậu cúi đầu nhìn đăm đăm vào màn hình, trầm tư một lúc lâu mới bắt máy.

Dư Mạn Kỳ gọi liên tục mấy cuộc nhưng Dư Trì không đáp lại, đột nhiên lần này lại bắt máy, bà nghệt ra giây lát, tới khi Giang Đông Mẫn nhắc nhở bà mới dịu giọng lên tiếng: "Tiểu Trì à, tối nay con không quay phim nên mới nghe máy hả?"

Dư Trì cụp mắt, trả lời một cách lạnh nhạt: "Có chuyện gì không?"

Quan hệ giữa hai mẹ con đã căng thẳng mấy năm qua rồi, chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, lúc này đây Dư Mạn Kỳ đang muốn nói vài lời ngon ngọt, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, chủ yếu vì bà cảm thấy Dư Trì sẽ không nghe lọt tai. Bà ngắc ngứ rồi cười hiền hoà: "Mẹ nghe nói con không ở trong đoàn phim, vậy bây giờ con ở đâu?"

Dư Trì dụi tắt điếu thuốc, "Mẹ hỏi chuyện này làm gì? Nếu muốn bảo con dọn về nhà, vậy thì quên đi."

"Mẹ biết con không muốn về nhà ở, mẹ cũng không có ý này." Dư Mạn Kỳ hít vào một hơi, "Mẹ nghe nói đạo diễn và dàn diễn viên chính đều rất thích con, còn khen con diễn tốt. Cảnh quay của con khá nhiều, người ta đều có trợ lý cả, ở bên đó con lại không có trợ lý. Mẹ và chú con đang bàn bạc với nhau, bằng không thì khoảng thời gian này mẹ sang đoàn phim chăm sóc con nhé?

Được không?"

Dư Trì như nghe thấy một câu chuyện nực cười, cậu cười khẩy: "Mẹ, con lớn rồi."

Dừng lại một chút, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, ngữ khí điềm tĩnh lạnh nhạt: "Trước đây con không cần mẹ chăm sóc, bây giờ con đã lớn, mẹ cảm thấy mẹ có thể chăm sóc cho con điều gì? Đưa khăn rót nước cho con ư? Nếu vậy thì khỏi, không cần thiết phải làm vậy. Còn nếu đang lo lắng có được chia tiền catxe hay không, vậy thì càng khỏi phải lo, ban đầu lúc hai người ký kết với Khương Nam ắt hẳn đã bàn bạc đâu ra đó rồi."

Thật ra đã lâu lắm rồi Dư Trì không gọi Dư Mạn Kỳ là mẹ, Dư Mạn Kỳ sợ cậu cúp máy, vội nói: "Mẹ biết con hận mẹ, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, hiện giờ con tự nguyện tiến vào đoàn phim chứng tỏ con vẫn còn rất thích đóng phim."

Dư Trì trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc Dư Mạn Kỳ có biết: Việc cậu thích và việc cậu bị bán đi là hai chuyện khác nhau.

Dư Mạn Kỳ lại hỏi: "Con nhận giấy báo nhập học rồi phải không? Về nhà ăn bữa cơm nhé."

"Không cần." Dư Trì đáp, "Không có gì thì con cúp máy."

Về nhà?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!