Giọng điệu này nghe sao lại đáng thương thế?
Cả người Thịnh Li gần như mềm nhũn trong lòng cậu, môi lưỡi tê dại, thở không ra hơi, rõ ràng cô mới là người thê thảm hơn cơ mà? Tuy vậy, dáng vẻ yếu thế của Dư Trì đã thỏa mãn triệt để tâm lý chi phối trong tình yêu của cô, em trai vừa bá đạo vừa ngây thơ như vậy, ai lại chẳng muốn cưng chiều?
Cô ngẩng lên ôm lấy gương mặt cậu, cười siêu dịu dàng: "Không tin tưởng chị đến thế ư?", nhìn thấy sự khẩn thiết trong ánh mắt cậu, cô thẳng thừng quật ngược lại: "Cậu đề phòng tôi như vậy, tôi sẽ nghĩ rằng trước kia cậu từng bị chị nào lừa sắc lừa tình đó, thành thật khai báo nào, có hay không?"
Dư Trì: "……"
Quả nhiên cậu không nên tỏ ra yếu thế, phút chốc sự khẩn thiết nơi đáy mắt hoàn toàn rút đi, cậu lạnh lùng giương khoé môi: "Chẳng phải chị mới là kẻ lừa đảo đó sao?"
"Cậu đừng đổ oan cho người khác, tôi đã lên giường với cậu chưa? Tôi chỉ mới sờ mó cơ bụng, hôn hít mấy cái thôi." Đôi vớ của Thịnh Li ướt sũng, lòng bàn chân vừa lạnh vừa nhơm nhớp vô cùng khó chịu, cô ôm cổ cậu, giẫm lên mu bàn chân cậu, ghé sát môi cậu đe doạ: "Lần sau còn nghi ngờ tấm chân tình của chị, chị sẽ đè thẳng cậu lên giường."
Dư Trì: "….."
Thịnh Li còn sợ chưa đủ kích thích, lại mềm giọng thốt ra một câu: "Mua bao chưa?"
Dư Trì: "….."Đọc Full Tại
Cô rất nhẹ, cân nặng bình thường là 45kg, cả người giẫm lên chân cậu cũng chẳng tạo bao nhiêu áp lực. Cậu ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, cúi đầu nhìn xoáy vào cô. Mí mắt cậu hơi mỏng, thường ngày khi không bộc lộ cảm xúc trông cậu vừa lạnh lùng vừa bạc tình, nhưng cậu lại là một diễn viên rất có thiên phú diễn xuất. Điều quan trọng nhất của một diễn viên đó là phải biết diễn xuất bằng ánh mắt, bởi vì biểu hiện trực quan nhất của cảm xúc là thông qua đôi mắt.
Cậu nghiêm túc nhìn cô, khẽ nói: "Nếu chị muốn tôi sẽ đi mua ngay."
Thịnh Li phát hiện, nếu Dư Trì chuyên chú nhìn một người, khi không cố tình mang theo lớp vỏ ngụy trang, ánh mắt cậu hết sức nồng nàn và thuần khiết, nhịp tim cô chợt bồng bềnh, bỗng nhiên lúc này cô không nỡ phá huỷ chút ngây thơ nhỏ bé ấy, cô ôm chặt cổ cậu thì thầm: "Tôi không nỡ để cậu ra ngoài vào nửa đêm, mấy hôm sau có thời gian rồi hẳn mua, lần sau chị đến tìm cậu."
Phút chốc, Dư Trì không biết nên phản ứng thế nào.
Thịnh Li rất tinh tế giúp cậu thu xếp vấn đề, cô nhăn nhó nhìn cậu: "Bây giờ ôm chị ra ngoài, mang đôi vớ ướt chèm nhẹp khó chịu quá đi mất."
"Ừm." Dư Trì thấp giọng trả lời, nhặt áo thun trên bồn rửa tay, đỡ lấy eo cô, cúi xuống bế ngang người lên.
Cậu mang dép lê ở cửa, ôm cô ra đặt trên sofa ngoài phòng khách. Cúi nhìn đôi vớ trắng ướt sũng trên chân cô rồi vươn tay cởi giúp cô. Tới khi Thịnh Li định thần, cậu đã cởi được một chiếc, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi ngượng, bèn rụt lại bàn chân phải.
"Yên nào." Cậu bắt lấy cổ chân cô, cởi nốt chiếc vớ còn lại.
Đôi chân trắng trẻo mịn màng, móng chân tô sơn đỏ, ngay cả phần gót chân lộ ra cũng mềm mại ửng hồng, Dư Trì nắm lấy cổ chân thon nhỏ của cô, bao bọc bàn chân cô bằng áo thun trên tay mình. Ngón chân bên trong của Thịnh cuộn hết lại, thẹn thùng ngắm nhìn sườn mặt trầm tĩnh của cậu, bản tính chòng ghẹo lại trỗi dậy: "Lần đầu tiên có người dùng áo của mình lau chân cho tôi đó, Dư Tiểu Trì, cậu cực kỳ yêu tôi phải không?
Thật lòng mà nói, cậu đã sớm yêu tôi rồi, còn giả vờ làm bộ làm tịch trước mặt tôi."
Động tác Dư Trì khựng một chút, thu lại áo thun, nhặt chiếc vớ dưới đất cuộn lại ném cả đôi vào thùng rác bên cạnh.
Thịnh Li: "……."
Dư Trì đứng thẳng lên, bình thản nhìn cô: "Mới thế đã là yêu chị rồi? Bạn trai cũ không đối xử với chị như vậy à?"
"Không tốt bằng cậu." Thịnh Li chớp mắt cười, lại liếc nhìn thùng rác, "Chẳng qua cậu làm như vậy… có hơi lãng phí quần áo rồi."
Dư Trì yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó quay về tủ quần áo trong phòng ngủ lấy một chiếc áo thun đen. Đèn phòng ngủ chưa mở, cửa sổ thông thoáng, ánh sáng mông lung mờ ảo, Thịnh Li tựa người trên sofa đánh mắt nhìn vào bên trong, động tác mặc quần áo của thiếu niên cực bổ mắt, cô giậm chân xuống sàn nhà, đi về phía phòng ngủ.
Phòng ngủ rất nhỏ, ngoài giường và tủ quần áo ra còn có một chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, trên bàn đặt một chồng sách cùng với chiếc máy tính xách tay cũ, ở góc tường dựng một chiếc va li đen to, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Vừa nhìn đã biết, Dư Trì chẳng bài trí thêm đồ đạc gì cho căn phòng này.
Thịnh Li bất chợt nghĩ tới Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ, bọn họ mở quán ăn, chắc chắn có nhà ở đây. Dư Trì là con trai Dư Mạn Kỳ nhưng lại tự thuê phòng bên ngoài như một đứa trẻ vô gia cư.
Dư Trì nhìn cô rồi nhường dép lê cho cô: "Mang vào."
Thịnh Li cúi đầu mang dép, cậu đã đi sang mở máy tính, cô ngẫm nghĩ rồi trở ra phòng khách ôm máy tính mới đặt lên bàn, ra lệnh: "Dùng cái mới, cậu mà không dùng lát nữa tôi sẽ tịch thu máy tính cũ của cậu."
Dư Trì ngước nhìn cô, cười giễu hỏi: "Chị muốn động vào máy tính của tôi làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!