Mười một giờ khuya, sau khi tắm rửa sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm, Thịnh Li bắt đầu lục tung tủ đồ tìm quần áo, khả năng phối đồ của cô rất có tiếng trong giới, thường được fans và các blogger thời trang tán thưởng. Loay hoay một hồi thì lôi ra được một chiếc áo T
-shirt trắng đơn giản và một chiếc quần short jeans, thay quần áo xong cô quay sang hỏi Viên Viên: "Mặc vậy được chưa?"
Viên Viên liếc nhìn đôi chân thẳng tắp trắng nõn của cô, lắc đầu: "Cặp chân này lóa mắt quá."
Thịnh Li nhíu mày: "Thế chị cũng đâu thể mặc xấu đuôi, như vậy đi, lấy chiếc khăn choàng kia cho chị."
"Đợi em chút." Viên Viên chạy ra ngoài, một lúc sau quay lại với chiếc áo sơ mi phong cách mấy anh trai kỹ thuật trên tay, "Mặc cái này đi, tuy có hơi xấu một tẹo."
Thịnh Li bình tĩnh nhận lấy rồi khoác vào, xoay một vòng trước mặt Viên Viên: "Được chưa, Viên Viên của chị?"
Viên Viên nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao vẫn đẹp vậy ta….?"
"Bởi vì Thịnh Li có trùm bao bố lên người vẫn đẹp." Thịnh Li nháy mắt cười, đội mũ và đeo khẩu trang vào, "Được rồi, đừng có xụ mặt ra thế nữa, chị sẽ cẩn thận, nhỡ bị chụp chúng ta cứ đi loanh quanh đại một vòng rồi về, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Viên Viên còn có thể nói gì hơn? Đọc Full Tại
Muốn trách thì trách đoạn Weibo Lộ Tinh Vũ réo tên Thịnh Li vào, nếu không Thịnh Li đã ở yên ngoan ngoãn đóng cửa quay phim, cũng không bị liên lụy bởi tin nhảm nhí đó và cũng không cần lo lắng bọn chó săn rình rập chụp trộm. Hiện tại tình thế ép buộc, không thể không cẩn thận đề phòng, xe bảo mẫu nhất định không thể chạy thẳng vào tiểu khu.
Thịnh Li và Viên Viên đi thang máy xuống tầng B1, lão Lưu đã đợi sẵn trong xe bảo mẫu, bên cạnh là chiếc xe dã ngoại của Ngụy Thành, chiếc xe rất to, vừa hay có thể che chắn tầm nhìn.
Hai phút sau, xe bảo mẫu xuất phát.
Nửa phút sau, chiếc SUV màu đen chầm chậm nối đuôi theo sau.
Ba phút sau, Thịnh Li vòng ngược ra trước chiếc xe việt dã, kéo thấp vành mũ rồi đi ra khỏi bãi đổ xe.
Cô đang đứng bên đường quét mã (2) một chiếc xe đạp.
(2)Xe đạp công cộng ở Trung Quốc quét mã QR để sử dụng.
Tin được không? Một nữ minh tinh đang hot như Thịnh Li, nửa đêm nửa hôm vì muốn đến thăm bệnh em trai phải đứng đường quét mã xe đạp công cộng.
Lần cuối cùng đi xe đạp là lúc ghi hình cho một chương trình tạp kỹ. Cô bỏ túi thuốc vào giỏ xe, trèo lên xe đạp, mới đầu còn chưa quen, lảo đảo đạp xe băng qua đường.
Vỉa hè vào đêm vắng hoe, gần như không thấy bóng người, bóng cây lay động theo gió, đèn đường lúc tỏ lúc mờ. Đã rất lâu rất lâu Thịnh Li không lang thang trên đường một mình nửa đêm kiểu này nên cô chợt thấy sợ. Tai nghe bluetooth nhét trong tai truyền đến giọng nói Viên Viên: "LiLi, chị đến đâu rồi?"
Xa xa Thịnh Li nhìn thấy có vài chiếc xe, dần dần bình tĩnh lại đạp về phía trước, "Chị xuất phát rồi, chị nhìn thấy xe của chúng ta ở phía trước, không có chuyện gì đâu."
15 phút sau, Thịnh Li đậu xe dưới toà nhà Dư Trì thuê phòng.
Tầng cao nhất của toà nhà cũ kỹ này là tầng mười hai, không có thang máy, đèn cảm biến âm thanh không nhạy lắm. Lúc Thịnh Li giẫm chân lên cầu thang, cô bị chính bản thân làm cho cảm động. Hao tâm tổn sức, chịu trăm ngàn vất vả mới đến được đây, nếu như lát nữa Dư Trì trưng ra bộ mặt lạnh nhạt.
Cô sẽ…
Sẽ mạnh bạo thẳng tay, cưỡng đoạt dân nữ!
Thịnh Li leo đến tầng mười, dựa vào tường thở hồng hộc nói vào tai nghe: "Viên Viên chị tới nơi rồi, tối nay về sẽ phát cho em một bao lì xì nha."
Cái công cụ bằng người (3) Viên Viên bô lô ba la vài câu trong điện thoại, thành công thoái lui ngắt máy.
(3)Nguyên gốc : chỉ một người không biết hoặc không cam tâm tình nguyện bị người ta lợi dụng, nhờ vả.
Thịnh Li thở hổn hển, cởi áo sơ mi nhét vào túi toan giơ tay gõ cửa, sau khi nghĩ lại thì đổi sang gọi điện, di động đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy.
Trong điện thoại, giọng Dư Trì vừa thấp vừa khàn, có phần cáu kỉnh khi bị đánh thức: "Ai?"
Thịnh Li: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!