Chương 11: (Vô Đề)

Cánh tay của Dư Trì vững vàng chặn ngang, Hồ Nhất Dương bị ngăn lại, cậu chàng lúc này mới ý thức rằng tư thế vừa nãy của mình chẳng khác gì muốn bổ nhào vào người nữ thần, với sức nặng của cậu, Thịnh Li giữ không vững sẽ bị cậu làm ngã nhào. 

"Cậu kiềm chế một chút coi, lát nữa bị coi là biến thái lôi đi thì tôi không giúp nổi đâu." Từ Dạng kéo tên Hồ Nhất Dương lại, cười rạng rỡ, có hơi ngượng ngùng nhìn sang Thịnh Li: "Nữ thần chị đừng giận, cậu ta hơi tăng động xíu thôi chứ không phải kẻ biến thái đâu, em có thể làm chứng."

Hồ Nhất Dương ngượng chín mặt, vội vàng giải thích: "LiLi em không phải kẻ biến thái! Thật sự không phải! Em…"

Trước kia Thịnh Li từng bị vài fan cuồng nhào đến ôm mình, lúc nãy quả thật có hơi sợ, cô liếc nhìn Dư Trì. Dư Trì thu tay về, lại cho tay vào túi quần, cậu đưa mắt nhìn cô: "Tin nhắn chị gửi bị tên fan não tàn này nhìn thấy, năn nỉ tôi dẫn cậu ta đến cho bằng được. Không còn cách nào khác, tôi đành dẫn tên nhóc này đến đây một lần."

Trời đổ mưa hơn hai tiếng, bọn họ không đi đâu được bèn đến khu trò chơi điện tử trong trung tâm mua sắm. Lúc Dư Trì đang chơi máy ném bóng rổ, điện thoại đặt bừa bên cạnh, khi Thịnh Li gửi tin nhắn qua, màn hình của cậu hiển thị tên cô.

Hồ Nhất Dương vừa nhìn đã phát rồ, bám riết hỏi "Thịnh Li" gửi tin nhắn cho cậu là thật hay giả.

Ngay cả Từ Dạng và Triệu Thù Đồng cũng hiếu kỳ hùa theo, Dư Trì bị cả đám bám riết không tha, đành giải thích vài câu chuyện cậu tạm thời làm trợ lý cho Thịnh Li. Ấy vậy mà Hồ Nhất Dương không muốn đánh cậu, còn sống chết cầu xin cậu dẫn bọn họ đến đoàn phim.

"Chị tin các em mà." Thịnh Li mỉm cười nhẹ nhàng, hỏi bọn nhóc: "Các em ăn cơm chưa?"

Từ Dạng ngại ngùng nói: "Vẫn chưa ạ, nghe đến việc có thể đến đoàn phim, tụi em vội chạy qua đây ngay, sợ tên Dư Trì này đổi ý."

"Ăn cơm hộp của đoàn phim không?" Thịnh Li đi đến bên trái Dư Trì, chạm nhẹ vào vai ngước nhìn cậu: "Nếu không muốn ăn thì bảo Dư Trì mua món khác cho bọn em, chị mời."

Hai mắt Hồ Nhất Dương sáng rỡ, trả lời với tốc độ tên lửa: "Ăn cơm hộp của đoàn phim cũng được ạ, em muốn ăn!"

Cơm bên ngoài lúc nào ăn chả đươc, còn chuyện có thể cùng nữ thần ở đoàn phim ăn cùng một loại cơm hộp, e rằng cả đời này đây là lần duy nhất.

Những người khác đương nhiên cũng không có ý kiến.

Dường như mỗi ngày đoàn phim đều dư ra mấy phần cơm, có lúc có người không ăn, tự mình đi ra ngoài mua cơm. Nếu có dư phần nào đều bị trợ lý sản xuất đem đi cho chó hoang và mèo hoang gần đó.

Đợi đoàn làm phim phát cơm xong, Dư Trì cầm năm phần cơm vào phòng nghỉ.

Ngoài ra còn có một phần cơm đầy đủ hơn dành cho Thịnh Li.

Thịnh Li nhìn Dư Trì đưa cơm cho bạn học xong, hai tay cậu trống trơn, bèn hỏi: "Hết rồi à?"

Dư Trì nhìn cô một cái, nghĩ đến ngày thường cơm nước đều do Viên Viên sắp xếp, Thịnh Li không chút động tay. Cậu dừng lại, đem toàn bộ nắp hộp mở ra, nắp nhựa màu trắng xếp chồng lên nhau. Cậu xoay người ngồi xuống ghế, đôi chân dài không đủ chỗ để duỗi thẳng, hơi khom lưng nhìn điện thoại, tuỳ ý nói: "Ừm, tối tôi ra ngoài ăn là được."

Triệu Thù Đồng bên cạnh nói nhỏ: "Phần cơm này rất nhiều, mình ăn không hết, chia cho cậu một nửa này."

"Không cần, cậu tự ăn đi." Dư Trì không buồn ngẩng đầu, giọng nói nghe rất lạnh nhạt.

Da mặt của cô gái mười mấy tuổi đầu vốn rất mỏng, sau khi bị Dư Trì từ chối thẳng thừng như vậy, Triệu Thù Đồng cũng xấu hổ không nói gì thêm. Thịnh Li trước đó chỉ đoán mò, hiện tại càng thêm khẳng định cô bé này thích Dư Trì, mà thời gian thích cũng không ngắn.

Cùng nhau ăn một hộp cơm, chuyện mờ ám như vậy lại bị Dư Trì từ chối, xem ra cậu chẳng có ý gì với cô bé này.

Thịnh Li im lặng chia cơm ra rồi giữ cho mình 1/3 hộp cơm, cô duỗi chân đá vào giày thể thao của Dư Trì. Cậu ngẩng đầu, Thịnh Li ra hiệu với cậu: "Tôi ăn ít, cậu ăn nốt đi, không thì rất lãng phí."

Cậu lẳng lặng nhìn cô, cúi đầu bấm điện thoại, thờ ơ nói: "Ừm, công việc của trợ lý bao gồm…"

"Vậy mau ăn đi nào." Thịnh Li khéo léo cười ngắt lời cậu, không cho phép cậu làm mất mặt cô trước mặt người khác.

"Em có thể chụp hình không?" Hồ Nhất Dương bẽn lẽn hỏi.

Thịnh Li nhoẻn miệng cười, đứng dậy nói: "Bây giờ có thể chụp, lát nữa thì không được đâu đó."

Hồ Nhất Dương vội chạy đến chiếm vị trí bên cạnh cô. So với cậu ấy Từ Dạng điềm tĩnh hơn nhiều, nhưng cũng rất muốn đứng cùng nữ thần, nếu như sau này cậu muốn debut rồi hot lên, có thể khoe hình chụp chung với nữ thần. Cậu quay đầu lễ phép hỏi: "Nữ thần, em có thể đứng cạnh chị không ạ?"

Từ Dạng lớn lên đẹp trai toả nắng lại lễ phép, nghe nói cậu ấy học thanh nhạc, còn trúng tuyển vào Bắc Ảnh, có thể xem là hậu bối của Thịnh Li. Thịnh Li thầm nghĩ, cậu trai nhỏ này ngoan ngoãn hơn Dư Trì rất nhiều, cô có ấn tượng khá tốt với cậu, mỉm cười nói: "Đương nhiên là được rồi!"

Triệu Thù Đồng vẫn còn là cô nữ sinh nhỏ tuổi, đối với việc có thể chụp chung với minh tinh cũng cảm thấy vô cùng hào hứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!