Lần này Thịnh Li tỉnh như sáo, cô lục tục bò dậy khoác áo choàng lên vai toan ra mở cửa, đến cửa rồi bước chân đột ngột khựng lại, cô đứng sau cửa hỏi dò: "Dư Tiểu Trì, cậu có lừa chị không?"
Dư Trì thờ ơ đáp trả: "Chị mở đi rồi biết."
Cửa mở ….
Lỡ không có người, ôi trời ơi quê lắm, không biết giấu mặt đi đâu luôn.
"Tỉnh chưa?" Dư Trì lại hỏi, giọng nói mang theo ý cười dửng dưng, "Tỉnh rồi thì tôi cúp."
Thịnh Li hít sâu một hơi, mới sáng ra đã bị con rùa rụt cổ này hãm hại, thất sách quá, cô hậm hực siết chặt điện thoại.
Cô vào phòng vệ sinh, sau đó đột nhiên đi vọt ra, cẩn thận từng li từng tí mở cửa ti hí nhổm đầu ra ngoài.
Hành lang trống trơn, Thịnh Li bị lừa.
Đúng bảy giờ, Thịnh Li ôm tâm trạng ủ ê xuống lầu, tài xế đang đợi ở cổng.
Từ khách sạn đến trường quay mất mười phút, Thịnh Li nhìn thấy Dư Trì ngoài phòng hoá trang. Hôm nay cậu không mang theo máy tính, ung dung dựa vào tường đeo tai nghe, từ tốn giương mắt nhìn cô, hình như tâm trạng cậu khá tốt.
Thịnh Li cảm thấy, hôm nay là ngày cậu vui nhất kể từ khi cô giữ cậu lại làm trợ lý.
Cô rảo bước về phía Dư Trì, đứng trước mặt cậu nhẹ giọng hỏi: "Lừa người khác có vui không?"
Khóe miệng Dư Trì cong lên: "Cũng được."
Thịnh Li ậm ờ gật đầu: "Vui thì tốt, nhưng cẩn thận có ngày lật xe."
Trên tay thợ trang điểm cầm bánh trứng, thò đầu ra cười: "Chào buổi sáng LiLi, Dư Trì mang đồ ăn sáng đến nè."
Đoàn phim có chuẩn bị bữa sáng, nhưng hiếm khi nào có món bánh trứng.
Thịnh Li cực thích ăn bánh trứng, đôi khi sẽ bảo Viên Viên nhờ đầu bếp khách sạn làm giúp, có lúc sáng tinh mơ sẽ chạy ra ngoài mua bằng được. Cô nhìn chiếc hộp dùng một lần đựng bánh trứng trên bàn, hớn hở quay đầu nhìn Dư Trì: "Cuối cùng cũng có một chút cảm giác của trợ lý rồi, còn nhớ cả việc tôi thích ăn món gì."
Dư Trì nhìn cô, lấy điện thoại mở Weixin đưa qua, ý bảo cô tự xem.
Thịnh Li ngờ ngợ đón lấy, Viên Viên béo còn đang nằm viện gửi cho Dư Trì một phần tài liệu word mang tên Những điều cần biết khi làm trợ lý của LiLi. Thời gian gửi là mười hai giờ rưỡi khuya.
Có một dự cảm chẳng lành nhen nhóm trong lòng Thịnh Li, cô ấn vào xem, càng xem càng choáng, làm gì chỉ có một vài điều, mà là có mấy trăm điều được chưa?! Bên trong ghi lại rất tỉ mỉ những sở thích và thói quen của cô, kỹ đến mức còn liệt kê những điều như: Nhiệt độ lý tưởng của nước trong bình giữ nhiệt là 50 độ, thời gian ngủ nướng lâu nhất là bao nhiêu, thời gian nhanh nhất có thể thức dậy là mấy phút, nếu cô lười quá không dậy nổi thì phải làm sao?
Đến cả khi cô phát cáu, phải dỗ cô thế nào cũng ghi ra!
Còn có, một loạt số điện thoại của những người có thể liên hệ trong nội bộ đoàn phim
- khi xảy ra chuyện gì thì nên tìm đến ai?
Toàn bộ tài liệu có tổng cộng 8868 chữ, trầm cảm thật sự.
Thịnh Li thừ người một lúc, lần đầu có cảm giác bị người ta bán, người bán cô còn là nhỏ trợ lý thân tín tri kỷ của mình.
Dư Trì thờ ơ nhìn cô, cười giễu: "Chuyện của chính chị mà đọc lâu vậy sao?"
Thịnh Li: "……"
Trong lòng cô đang trù tính, đợi tới khi Viên Viên béo xuất viện, cô nên luộc cô ấy hay là chiên cô ấy đây?
Thịnh Li mím chặt môi, không nói không rằng xử lý sạch sẽ phần tài liệu kia, sau khi xóa xong trả lại điện thoại cho cậu, thản nhiên đáp lời: "Mấy điều ghi trong này không chính xác 100% đâu, tôi xóa rồi."
"Không sao." Dư Trì nhận điện thoại, chẳng màng lời cô nói, "Tôi nhìn qua là nhớ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!