Chương 9: Cung nữ Thanh Cung

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Khi Mục Đường Phong tỉnh lại lần nữa, y đang ở trong một cỗ xe ngựa.

Mắt y mờ mờ, chớp chớp vài cái, tầm nhìn dần dần trở nên rõ nét, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Trong cỗ xe ngựa rộng rãi, có hơn mười nam tử trạc tuổi y, họ đều mặc áo bào đỏ tươi thêu hoa văn phức tạp, quần áo giống hệt nhau. Nhìn kỹ, khuôn mặt họ cũng có nét tương đồng.

Đều là những gương mặt tuấn tú, thư sinh.

Mục Đường Phong cảm thấy có điều gì đó, y cúi đầu xuống, thấy mình cũng đang mặc bộ hỉ bào đỏ tươi giống hệt như vậy.

Y ngồi một mình ở một góc, cỗ xe ngựa lắc lư đi về phía trước. Bên ngoài trời dường như đã tối hẳn, thỉnh thoảng rèm xe bay lên, bên ngoài là màn đêm sâu thẳm không thấy đáy.

Các nam tử trẻ tuổi tìm chỗ ngồi, ai nấy đều đã tỉnh. Có người vẻ mặt lo lắng, có người tụm lại bàn tán nhỏ.

Mục Đường Phong đoán y là người tỉnh lại cuối cùng.

Y chú ý đến một nam tử ở góc bên cạnh mình, không nhịn được mà nghiêng đầu liếc nhìn.

Không phải vì lý do nào khác, mà vì nam tử này có tướng mạo quá đẹp.

Tất cả các nam tử trong cỗ xe này đều có thể coi là tuấn tú, nhưng tướng mạo của người này lại vượt trội hơn hẳn, khiến người ta không nhịn được phải nhìn thêm.

Trên khuôn mặt trắng như tuyết, thanh tú, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, mí mắt hơi rũ xuống, toát ra vài phần lạnh lùng. Đồng tử đen như mực, hàng mi dài và dày. Đôi môi mỏng nhạt màu, sống mũi thẳng tắp và đường quai hàm tạo thành một đường cong tinh xảo.

Mục Đường Phong liếc nhìn rồi thu lại tầm mắt, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

Sau khi y rời khỏi Trường Linh Cảnh, ký ức đã bị xóa, vì vậy y không nhớ rằng đây chính là nam tử y đã gặp trong đại điện ở Trường Linh Cảnh.

Y không biết họ sẽ bị đưa đi đâu, vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Y đoán là có liên quan đến con búp bê nhỏ kia.

Trong xe ngựa không ai bàn tán, vì mọi người đều không quen biết nhau, y cũng không tiện mở lời.

Nhìn vẻ mặt của họ, đa số đều mang vẻ hoài nghi và lo lắng, có lẽ cũng giống y, bị đưa đến đây một cách khó hiểu.

Mục Đường Phong cúi đầu nhìn ngọc hồ ly trong tay, lầm bầm một câu.

"Tạ huynh, nếu ngươi ở đây thì tốt biết mấy."

Mục Đường Phong ngồi trong góc, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm rèm bị gió thổi bay.

Bên ngoài lúc đầu là một màn đen kịt, sau đó dần xuất hiện những ngọn lửa màu xanh lam. Có những nữ tử mặt trắng môi đỏ, tay cầm đèn lồng xanh, bay lướt qua bên cạnh.

"Chúng ta sẽ bị đưa đi đâu đây..."

Một nam tử cách Mục Đường Phong không xa thì thầm với người bên cạnh.

Mục Đường Phong vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tai y lại dựng lên.

Nam tử bên cạnh hắn nói: "Chúng ta gặp phải Thanh Nữ... nhưng không biết nàng ta muốn đưa chúng ta đi đâu."

"Còn cho chúng ta mặc hỉ bào nữa, sẽ không phải là đưa chúng ta về để thành thân chứ?"

"Chúng ta nhiều người như vậy... đều phải thành thân với Thanh Nữ sao?"

Mục Đường Phong không ngờ tối ở quán trọ mới nghe người ta bàn tán, đêm đã gặp phải thật. Y thầm nghĩ mình thật xui xẻo, rồi lại nghĩ đến số tiền bạc ở quán trọ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!