Chương 87: Chẳng phải lương duyên

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Mưa rơi thành từng sợi nhỏ dày đặc xuống đất, gió thổi cành lá xào xạc. Mục Đường Phong đứng dưới mái hiên một lúc lâu. Y thấy cánh cửa đỏ của sân được mở ra. Ngân Huyền che một chiếc ô màu sẫm, trong lòng ôm mấy bộ quần áo đỏ rực.

Những sợi tóc trắng dính trên má. Mắt Ngân Huyền khẽ run lên. Hắn đi đến bên cạnh y. Chiếc ô tre nhẹ nhàng rơi xuống đất, lăn hai vòng trên nền gạch xanh.

"Đường Đường, ta không biết ngươi thích kiểu nào... nên đã lấy tất cả những bộ ngươi có thể mặc được."

Mục Đường Phong liếc nhìn: "Vào trong trước đã."

Hỉ phục đều là kiểu dành cho nam giới. Vải đỏ son thêu họa tiết chim bách điểu triều phượng bằng chỉ vàng. Cũng có cả họa tiết uyên ương và chim phượng liền cánh. Mục Đường Phong tùy tiện chọn một bộ bách điểu triều phượng, còn một bộ đưa cho Ngân Huyền.

Bên ngoài tiếng mưa rơi lất phất. Trong phòng đốt hương, xua đi hơi lạnh trên người.

Ngân Huyền sờ vào bộ hỉ phục trong lòng, cẩn thận như đối xử với một món bảo vật. Đôi mắt xanh lục của hắn lộ ra chút cô đơn khó tả. Hắn nghe thấy người bên cạnh lại gọi tên mình.

"Ngân Huyền."

Mục Đường Phong nhìn hắn, từng chữ một: "Những năm qua... đa tạ ngươi đã làm tất cả vì ta. Ta không biết lấy gì để báo đáp. Ban đầu ta cũng nghĩ nếu ta ở bên ngươi, ta sẽ dần dần thích nghi... nhưng có vẻ không phải. Chúng ta như vậy... là đang làm tổn thương cả hai."

"Ta... không thể một lòng một dạ với ngươi. Ta cũng không muốn thấy ngươi đau khổ... Thế gian có biết bao nhiêu nam nhân. Ngươi sẽ lại gặp được người mình thích... không nên lãng phí thời gian vào ta nữa."

Mục Đường Phong rũ mắt nhìn họa tiết trên hỉ phục. Giọng y rất khẽ: "Nếu ngươi có yêu cầu khác... ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Rõ ràng là một giọng điệu rất dịu dàng, nhưng những lời nói ra lại tàn nhẫn hơn từng chữ một, như những cây kim đâm thẳng vào tim hắn.

Ngân Huyền nắm chặt bộ hỉ phục trong lòng. Hắn cố chấp nói: "Ta không muốn gì khác, ta chỉ muốn ngươi."

"Ta vốn dĩ sinh ra là vì ngươi... Nếu ngươi không cần ta... vậy ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?"

"Đường Đường, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy... Tại sao ta lại không được? Là ta làm chưa đủ tốt sao?"

Mục Đường Phong: "Ngươi không có gì không tốt cả, là vấn đề của ta. Ngân Huyền, tình cảm không thể cưỡng cầu..."

"Không nhất thiết phải là ta, ngươi quên rồi sao? Thẩm Sơ Ảnh... Trước đây ngươi không phải thích hắn sao? Điều đó cho thấy ngươi vẫn có thể thích người khác được..."

"Ta không muốn nghe." Đầu ngón tay Ngân Huyền trắng bệch. Hắn nhìn Mục Đường Phong với đôi mắt xanh lục. Cổ họng hắn như bị nghẹn lại, mãi một lúc sau mới nói: "Chúng ta thử hỉ phục trước đi, đừng nói những chuyện này nữa... được không?"

Giọng hắn có chút cầu khẩn. Lòng Mục Đường Phong mềm nhũn, liền đồng ý.

Lần này Ngân Huyền không nói muốn ở lại. Hắn chủ động cầm hỉ phục ra ngoài, đến căn phòng khách bên cạnh.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, không một tiếng động. Ngân Huyền không nói một lời nặng nề nào với y. Ngay cả hành động đóng cửa cũng mang theo sự dịu dàng khó tả.

Cách một bức tường, Ngân Huyền đứng ngoài cửa. Màn mưa bao trùm bầu trời. Mây đen nặng nề đè nén, như thể cũng phủ lên trái tim hắn một sự u ám.

Cây lê trong sân bị mưa làm cho cành lá xơ xác. Những chiếc lá úa vàng rơi rụng xuống đất.

Ngân Huyền lặng lẽ thay hỉ phục trong phòng khách. Khi hắn ra ngoài, ánh mắt hắn lại lướt qua căn phòng ở sân sau đó. Hắn nhớ lại phản ứng bất thường của Mục Đường Phong trước đây.

Căn phòng có chút cũ nát. Phía trên có một chiếc khóa dày bị bong sơn. Bên ngoài còn có một lớp kết giới. Ánh mắt Ngân Huyền dừng lại ở đó. Căn phòng dường như đang thu hút hắn, khiến hắn không thể kìm lòng mà muốn đi qua.

Hắn đứng ở cửa nhìn một lúc, rồi đi về phía sân đó.

Kết giới vỡ tan trước mặt hắn. Nước bắn tung tóe trên nền đá xanh, những vết nứt xuất hiện trên các bậc đá. Ngân Huyền đặt tay lên khóa, "cạch" một tiếng, một khe hở nhỏ lộ ra.

Trong lòng dường như có một linh cảm mơ hồ. Ngân Huyền đặt đầu ngón tay trắng bệch lên cửa. Cứ như thể nếu hắn bước vào, sẽ có thứ gì đó không bao giờ quay trở lại được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!