Chuyển ngữ: Yeekies
___
Mục Đường Phong đi theo Tạ Hàm Ngọc ra khỏi Trường Linh Cảnh, cảm giác cả người lơ lửng giữa không trung thật kỳ diệu. Y nhìn xuống dưới, không nhịn được mà nắm chặt vạt áo của Tạ Hàm Ngọc.
"Tạ huynh, ngươi còn biết cả thuật Kỳ Môn Độn Giáp nữa sao?"
Tạ Hàm Ngọc liếc nhìn tay y. Mục Đường Phong mím môi, biết hắn không thích, y lặng lẽ rụt tay lại.
"Đây cũng là lá bùa vị đại sư kia đi ngang qua tặng ta, có thể đi nhanh hàng nghìn dặm."
Tạ Hàm Ngọc dừng lại, rồi nói tiếp: "Lá bùa này chỉ có hai tấm, lần này vì cứu ngươi mà dùng hết sạch rồi."
Mục Đường Phong nghe xong, vẻ mặt lộ ra vẻ hổ thẹn, y xin lỗi: "Xin lỗi, lại làm phiền ngươi nữa rồi."
Y cúi đầu nhìn xuống chân, rồi cẩn thận nắm lấy một mẩu nhỏ ở vạt áo của Tạ Hàm Ngọc.
"Tạ huynh, vị đại sư mà ngươi gặp tên là gì? Sau này nếu ta có cơ hội gặp được, ta sẽ xin cho ngươi thêm vài tấm."
Tạ Hàm Ngọc liếc nhìn y, cười nhẹ một tiếng: "Không cần đâu, ông ấy đã thành tiên rồi."
"Thế này..." Mục Đường Phong: "Vậy sau này nếu ta gặp được vị đại sư lợi hại nào, ta sẽ xin cho Tạ huynh thêm vài lá bùa lợi hại."
Ở chung với Tạ Hàm Ngọc mấy ngày, y cũng mơ hồ nắm được tính cách của người này.
Miệng thì khách sáo, nhưng thực chất không phải như vậy, đúng kiểu đạo mạo.
Tuy nhiên, người này cũng đã cứu y nhiều lần, Tạ công tử về bản chất không xấu, y cũng vui vẻ thuận theo ý hắn mà nợ thêm chút ân tình.
Tạ Hàm Ngọc ừm một tiếng mơ hồ, đưa y đến cửa quán trọ rồi đặt y xuống.
"Ta đã thêm một đạo ngự yêu chú lên ngọc hồ ly rồi, yêu quái bình thường không thể đến gần ngươi. Ngươi cứ mang theo bên mình, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
Mục Đường Phong nắm chặt ngọc hồ ly: "Tạ huynh phải đi rồi sao?"
"Ta tạm thời nhận được tin, nhà có chút việc, phần đường còn lại có lẽ không thể đi cùng công tử được nữa."
"Mong công tử lượng thứ."
"Không sao đâu."
Lòng Mục Đường Phong thoáng qua một tia hụt hẫng, lại phải lẻ loi rồi... Mãi mới kết bạn được một người, mà nhanh chóng lại phải chia tay như vậy.
Tạ Hàm Ngọc nhận thấy sự buồn bã của y, hắn nhếch môi: "Mục công tử, chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Trên đường đi mọi chuyện hãy cẩn thận."
Tạ Hàm Ngọc nói xong, quay người bước đi, bóng dáng hắn chẳng mấy chốc đã biến mất trong đám đông.
Mục Đường Phong đứng ở cửa một lúc lâu, nhìn đám người chen chúc xung quanh, xác nhận Tạ Hàm Ngọc đã thực sự đi rồi, y mới ủ rũ quay trở lại quán trọ.
Tính ra... đã hai ngày trôi qua, không biết ngày mai trên sông có đi thuyền được không.
Y cất tiền bạc, một mình ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh bàn gỗ lê, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một mình cũng tốt... Vốn dĩ y chỉ có một mình thôi mà.
Mục Đường Phong an ủi bản thân một lúc, rồi vực dậy tinh thần, lấy sách từ trong hành lý ra, bắt đầu chăm chú học thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!